Editor: May
"Một trăm vạn? Cô có sao?"
Hạ An An lập tức nở nụ cười, ngón tay sơn móng tay màu đỏ nhẹ nhàng chơi đùa tóc, trong mắt tràn đầy khinh miệt và châm chọc.
Thẩm Chanh bình tĩnh tự nhiên nhìn cô ta, không nhúc nhích chút nào.
Theo ý cô, người phụ nữ này chính là thiếu lòng dạ, hơn nữa còn thiếu một khoảng lớn
Còn ngại lúc trước ở hôn lễ của Lâm Tiểu Miêu chưa đủ dọa người sao?
"Ha ha, cô ngược lại nói thử xem!" Thấy Thẩm Chanh không nói gì, Hạ An An làm càng thậm tệ hơn, "Có phải của cải lại bị người cha không tiền đồ của cô lấy hết rồi? Phải dùng tiền của người đàn ông cô dựa vào để trợ cấp đúng không? Còn là một trăm vạn? Thật sự là nực cười."
Mới vừa rồi con ngươi còn là một mảnh lạnh nhạt, trong khoảnh khắc nhuộm lên chút lạnh lùng khát máu.
Bốp!
Âm thanh vang lên, tới đột ngột lại mãnh liệt.
Hạ An An ăn một cái tát.
Nhân viên và khách hàng trong ngân hàng sau khi nghe tiếng động này, gần như cùng một lúc liền đồng loạt nhìn về phía Hạ An An.
Chỉ thấy mặt cô ta đỏ tới mang tai, lấy tay che mặt bị đánh lại, nổi trận lôi đình: "Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Cha của cô chính là không tiền đồ...."
Bốp!
Một cái tát nặng nề, bức cho lời của Hạ An An trở về.
"Tôi nói đúng sự thật, cha của cô không làm việc đàng hoàng, chỉ biết cá độ...."
Bốp!
Bàn tay mang theo thịnh nộ, giống như là con dao găm, có thể cường ngạnh khoét xuống một miếng thịt.
"Thẩm Chanh! Cô đừng quá mức...."
Chữ nữa còn chưa ra khỏi miệng, Hạ An An lại bị tát thêm một bạt tai.
"Cô...."
Thẩm Chanh đưa tay, lại quăng một cái tát qua.
Liên tục bốn bạt tai, mặt Hạ An An đã sưng đến giống như cái bánh bao, làn da vốn trắng nõn bị tát nổi lên mấy vệt đỏ, máu chảy ra từ bên trong.
Giờ phút này cô ta, có thể nói là hoàn toàn thay đổi.
"Thử nói lời nói vừa rồi lại một lần nữa xem."
Giọng nói Thẩm Chanh rõ ràng rất nhẹ rất nhẹ, lại ép mọi người chung quanh đến mức không thở nổi.
Giống như là cảm nhận được sát khí nồng đậm từ trong ánh mắt của cô.
Bị đánh trước mặt mọi người, mặt Hạ An An đỏ tới mang tai, cô ta thẹn quá hóa giận trực tiếp nhào về phía Thẩm Chanh....
Nhưng đúng lúc đó, Tôn Nham mang theo hơn mười một người áo đen, đột nhiên xông vào từ bên ngoài.
Hạ An An còn chưa kịp chạm vào bất kỳ chỗ nào trên người Thẩm Chanh, đã bị một cước quét ngang trên mặt đất.
Cô ta ngã đến mắt nổ đom đóm, nhịn không được đau đớn hô một tiếng, "Á...."
Hai người áo đen mạnh mẽ khống chế được hai tay của cô, hoàn toàn không để cho cô ta cơ hội đứng lên.
"Các người, các ngươi là ai.... Thả tôi ra...."
Giọng nói Hạ An An ức chế không được, run rẩy không ngừng, cô ta bị đè xuống đất, cảm giác xương cũng sắp vỡ rồi.
Tôn Nham chỉ là mặt không cảm xúc gì nhìn cô ta một cái, liền chuyển tầm mắt qua trên người Thẩm Chanh, "Thiếu phu nhân, xử trí đồ bỏ đi này như thế nào."
Không sai, anh dùng ba chữ đồ bỏ đi để hình dung Hạ An An.
"Đồ bỏ đi? Đương nhiên là phải ném vào trong thùng rác." Nếu Thẩm Chanh điên cuồng, thì dù ở dưới cái nhìn soi mói của mấy chục người trong ngoài ngân hàng, cô cũng bình tĩnh đến kỳ quái.
Tôn Nham đáp lại một tiếng đúng quay đầu căn dặn người áo đen, "Ném ra đi, nhét vào thùng rác không thể thu hồi, để cô ta nhớ kỹ kết cục đắc tội thiếu phu nhân của chúng ta."
"Cô.... Các người...."
Hai mắt Hạ An An trống rỗng, như là mất hồn mất vía, hoàn toàn chưa kịp nói một câu đầy đủ, đã bị người kéo ra ngoài.
Theo một tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết vang lên, cô ta bị nhét vào thùng rác bên ngoài ngân hàng.
Thời gian giống như dừng vào giờ khắc này, mọi người trong ngân hàng, tất cả đều là vẻ mặt không thể tin được nhìn một màn bên ngoài, kinh ngạc đến ngây người.