Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 903: Trên danh nghĩa?

Editor: May
“Tớ rất khỏe, cậu yên tâm. Đúng rồi Cảnh Nhân, tối hôm qua Tần thiếu giúp cậu pha chế rượu kia, là gì của cậu vậy?” Tuy có chút không muốn buôn dưa lê, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng cô.
“Sao cậu lại biết?” Thích Cảnh Nhân hỏi.


“Buổi sáng hôm nay anh ta và Tước thiếu cùng nhau ăn cơm, nói tối hôm qua giúp cậu pha chế rượu, còn có người tên Tống Trí Kha, bộ dạng giống như cũng có quen với cậu, các người quen nhau à.”


Trong ống nghe an tĩnh ba bốn giây, Thích Cảnh Nhân mới nói: “Đều biết lúc tớ làm việc ở Ciaos nửa năm, có thể là bởi vì tớ ở nơi này pha chế rượu hấp dẫn không ít khách mời, cho nên bọn họ mới tới đây chào hỏi. Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha đều là cổ đông của Ciaos, quan hệ rất thân với ông chủ, như vậy đó.”


Thì ra là thế.
Tô Cửu Y gật gật đầu, vừa định trò chuyện tiếp thì ống nghe đột nhiên truyền tới một trận tiếng động ồn ào lớn, sau đó truyền đến giọng nói của Thích Cảnh Nhân: “Trước như vậy nha Cửu Y, nơi này có chút chuyện cần phải xử lý, lát nữa liên lạc sau, bye bye.”


Còn có thể đợi cô đáp lại, đối phương mới cúp điện thoại.
Tô Cửu Y bị cuộc điện thoại này quấy đến cơn buồn ngủ lập tức tan biến, cô lười nhác ngáp một cái, sau đó bắt đầu nhìn bảng biểu công việc hôm nay treo trên tường vào ngày hôm qua.


“Tám giờ rưỡi sáng đến chín giờ rưỡi tưới nước ở trong vườn hoa, mười giờ đến mười một giờ rưỡi quét dọn vệ sinh trong phòng khách.”
Cô liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, không khỏi hoảng hồn.
Đã tám giờ hai mươi tám phút rồi!


Cũng sắp vượt qua thời gian nghỉ ngơi hai mươi phút rồi!
Nếu như nói một người đặc biệt xui xẻo vào buổi sáng, vậy cô có thể là đặc biệt xui xẻo cả ngày.
Đây là lời lẽ chí lý mới ra sàn của Tô Cửu Y.


Khi cô ở phòng chứa đồ tìm được thùng nước và dụng cụ tưới nước chạy đến vườn hoa, đã trễ gần mười phút.
Rất nhiều nữ hầu đã làm việc ở nơi mình phụ trách, quản sự đang đợi cô trong một mảnh vườn hoa.
“Cái kia....” Tô Cửu Y bối rối cúi đầu xuống, chuẩn bị nghe mắng.


Quả nhiên, một trận rống giận mang theo chấm nhỏ nước miếng đánh úp về phía cô, cô suýt chút nữa liền không thể chóng chọi.


Nữ hầu nhà họ Thi thật đúng là không dễ làm, cô đột nhiên cảm thấy mình có lẽ hẳn là về Ciaos luyện tửu lượng của mình một chút, không có chuyện gì còn có thể nghe một chút các đồng nghiệp buôn dưa lê về những nhân vật nổi tiếng trong thương nghiệp, tuy rằng quản lý cũng không phải là lãnh đạo quen mặt, nhưng ít ra không có phát giận với mình.


Bây giờ mới thật sự là mệnh khổ.
Không dễ gì chịu đựng xong quản sự rống giận, nhìn bóng dáng quản sự đi xa, Tô Cửu Y thở dài.
“Xem ra cô rất không thích ứng công việc nơi này.” Giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai.


Tô Cửu Y nhìn về nơi phát ra âm thanh, vẻ mặt Tống Trí Kha nhàn nhã ôm cánh tay tựa ở bên cạnh giàn nho, trên mặt mang theo nụ cười ấm người.
“Ừ.” Đối đãi người xa lạ, cô luôn có chút lạnh nhạt, dù sao hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn đã dưỡng cô thành tính cách không nóng không lạnh.


“Chuyện của cô và Tước, anh ta đã nói cho tôi biết rồi.” Tống Trí Kha nói, “Tôi sẽ giữ bí mật, hơn nữa sẽ giúp các người nhanh chóng bắt lấy hung thủ đứng phía sau.”
Tô Cửu Y không biết nên nói cái gì, trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn chỉ phun ra một câu: “Cảm ơn.”


“Không cần khách sáo như vậy, nói như thế nào, trên danh nghĩa cô vẫn là chị của tôi, tôi là em gái của cô, ha ha.” Tống Trí Kha ngược lại cười không e dè.
“Trên danh nghĩa?” Cô hỏi.


“Ừ, tôi biết cô và người nhà họ Tô chung đụng rất không tốt, cho nên tôi cũng không gạt cô.” Anh nói, “Tôi và Tô Man Ngưng đính hôn, tôi sớm muộn gì cũng sẽ nghĩ mọi cách hủy bỏ, cho nên hiện tại, tôi và cô ta cũng chỉ là trên danh nghĩa.”