Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 900: Lần này tính là gì?

Editor: May
Nhưng rốt cuộc bọn họ được tính là gì, tình một đêm sao? Nếu như nói lần đầu tiên trước đó là bị người hãm hại, vậy lần này đây, say rượu loạn tính?


Ngồi bệt dưới đất, Tô Cửu Y đột nhiên cảm giác mình rất lạnh, sau đó mới phản ứng được quần áo trên người mình vô cùng mỏng manh, chỉ có thể ngồi thẳng người dậy, đi tới phòng tắm.
Đại khái qua ba tiếng, trời đã sáng toàn bộ.


Tiếng chuông vang lên bên trong phòng Tô Cửu Y, đây là chuông báo đặc biệt chuẩn bị cho người hầu nhà họ Thi, có nghĩa là phải bắt đầu một ngày công việc.


Tô Cửu Y giãy dụa ngồi dậy từ trên giường, cảm giác đau đầu đã biến mất không ít, chỉ là vừa rời giường, tầm mắt và ý thức đều có chút mơ hồ, cô lắc lắc đầu, muốn để bản thân thanh tỉnh một chút.


Thay đồng phục nữ hầu dự bị, cô nhìn gương soi soi, thấy đến dấu hôn trên cổ, cô có chút buồn bực.


Nếu như cứ lộ ra như vậy, khẳng định dẫn tới chế nhạo của người khác, hơn nữa nơi này nửa đêm gác cổng sâm nghiêm, buổi tối nữ hầu ra ngoài là phải xin phép nghỉ, nhưng mình cũng không có, như vậy nhất định sẽ có người đoán, đây là dấu vết cô lăn lộn qua lại với một người đàn ông trong biệt thự....


Đàn ông nhà họ Thi cũng không ít, vệ sĩ quản gia.... Thi Ngạo Tước.
Không có cách nào, cô chỉ đành móc từ trong túi của mình ra một cái khăn tơ mỏng quấn ở trên cổ.


Sau khi quấn lên, cô lại cảm thấy có chút kỳ quái, trời rất nóng quấn mảnh khăn lụa, người không biết còn tưởng rằng cô có bệnh.
Suy nghĩ một lúc, cô vẫn lấy khăn lụa xuống, sau đó dùng phấn lót thoa thật dày lên một tầng.


Tuy rằng nhìn kỹ vẫn có chút kỳ quái, nhưng sẽ không có người chú ý tới những thứ chi tiết nhỏ này.
Lúc làm những chuyện này, Tô Cửu Y âm thầm thề, về sau tuyệt đối không uống rượu, đặc biệt là ở trước mặt đàn ông.


Tô Cửu Y kéo theo bước chân, đi từ từ ra khỏi phòng, lúc này thang máy vừa vặn muốn tới, cô vội vã bước nhanh đi qua ấn nút xuống.
Cửa thang máy từ từ mở ra, nhưng bên trong đứng ở một người, là Thi Ngạo Tước vận đồ tây trang.
Này....
Tô Cửu Y hơi ngượng, đứng ở cửa thang máy do dự không thôi.


Không phải anh có thang máy chuyên dụng ư?
Sao có thể....
Tay Thi Ngạo Tước cắm ở trong túi quần tây, nhướng mày thấy cô, ánh mắt kia dường như là đang dò hỏi “Cô không vào?”
Do dự hồi lâu, cuối cùng Tô Cửu Y vẫn lễ phép cúi chào anh một cái, sau đó vẻ mặt đờ đẫn đi vào thang máy.


Đợi cho sau khi Thi Ngạo Tước đi ra thang máy, cô mới thở dài một hơi, dựa trên tay vịn lan can bên cạnh.
Quá lúng túng, này về sau phải đối mặt với anh như thế nào.


Ngày làm việc đầu tiên, Tô Cửu Y ngoại trừ suýt chút nữa đi nhầm phòng làm việc, còn đến muộn mười phút, sau đó bị quản sự mắng cẩu huyết lâm đầu....


Lúc bưng khay thức ăn cùng mấy nữ hầu khác đi vào nhà ăn đưa bữa sáng, trên sống lưng đều hiện đầy mồ hôi lạnh, thật hy vọng những người này Thi Ngạo Tước không chú ý tới cô.
Nhà ăn nhà họ Thi rất lớn, ít nhất hơn một trăm mét vuông.


Tô Cửu Y có chút không hiểu, tại sao một người ăn cơm cần dùng nhà ăn lớn và một bàn ăn dài như vậy.
Sau khi vào nhà ăn, Tô Cửu Y vội vả liếc qua trên người Thi Ngạo Tước, ngay sau đó lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, cúi đầu xuống.


Thi Ngạo Tước ngồi ở chủ vị bàn ăn, hai bên anh ngồi là Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha sáng sớm đến kiếm cơm.
“Lại một đêm không về nhà?” Thi Ngạo Tước kéo một khối trong ổ bánh mỳ xuống, chậm rãi đưa vào trong miệng, sau đó nghiêng mắt nhìn Tần Thiếu Bạch.


“Ừ.” Vẻ mặt Tần Thiếu Bạch mệt mỏi đáp lại.