Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 889: Cô không sợ sao?

Editor: May
Tô Cửu Y vụng trộm quan sát nét mặt của anh, cảm thấy mình liên tiếp thất thố ở trước mặt anh, cực kỳ dọa người.
Vẻ mặt Thi Ngạo Tước ngược lại có chút từ chối cho ý kiến, anh ưu nhã đến giống như là một vương tử cao quý, giữa phong cách lẫn cử chỉ là khí phách hiếm thấy.


Sau khi ăn xong, Thi Ngạo Tước hỏi thăm địa chỉ nhà Tô Cửu Y, lái xe đưa cô trở về.
Ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, Tô Cửu Y vẫn luôn có chút do dự lo lắng.


Cô cũng không muốn để cho người khác biết chuyện cô là đại tiểu thư nhà họ Tô, tiếng tăm không hề ý nghĩa này, gần như tất cả mọi người đều bất an.


Nhưng cô lại có chút tò mò, không biết người đàn ông quật cường cao cao tại thượng bên cạnh này, có thể cũng cười nhạt với thân phận của cô hay không.
"Đưa đến đây là được rồi, tôi tự đi trở về là được rồi." Lúc lái xe đến gần vườn hoa, Tô Cửu Y lên tiếng.


Thi Ngạo Tước nghe tiếng, thả chậm tốc độ xe, cho xe dừng lại, một tay anh nắm lấy tay lái, một cánh tay chống đỡ ở trên cửa kính xe, nghiêng mặt qua nhìn về phía cô gái bên cạnh.


Vẫn là cách ăn mặc buổi sáng, chỉ là tóc cột cao đã được thả xuống, xõa ở trên bờ vai, ánh trăng chiếu vào từ ngoài xe, chiếu xuống trên da dẻ của cô, lộ ra mỹ cảm tinh tế như tơ lụa.
"Cô không sợ sao?" Anh chau chau mày, giọng điệu hơi có vài phần nghiền ngẫm.


Quả thật, thời gian bây giờ sắp đến rạng sáng, bốn phía một mảnh tối đen, ngoại trừ trong bụi cỏ vườn hoa loáng thoáng truyền ra tiếng dế kêu to, chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.


Tô Cửu Y cũng không nhát gan, hơn nữa sau khi làm việc ở Ciaos, cô cũng thường hay về muộn, nhưng không biết tại sao, sau khi được Thi Ngạo Tước cố ý "Nhắc nhở", cô ngược lại thật sự là cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.
"Tôi mới không sợ." Vẻ mặt cô quật cường nói lời nghĩ một đằng nói một nẻo,


Cô không hy vọng bị người khác cười nhạo, cũng không hy vọng bị anh xem thường.


Thi Ngạo Tước cảm thấy có chút tò mò, nếu có thể xuất hiện ở trên tiệc đính hôn của Tống Trí Kha, nói rõ cô hoặc là có thể quen biết Tống Trí Kha hoặc là quen biết Tô Man Ngưng, hơn nữa cũng nói lên nhà cô có một chút địa vị ở giới kinh doanh, vậy tại sao còn muốn đi loại địa phương nguy hiểm đó làm việc, rốt cuộc cô đang giấu diếm chuyện gì?


"Cô và Tống Trí Kha là quan hệ như thế nào?" Thấy cô khóc thương tâm như vậy ở trên tiệc đính hôn, nói không chừng có lẽ là bạn gái trước của anh ta.


"Hả...." Tô Cửu Y có chút sững sờ, suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra Tống Trí Kha trong miệng anh, là em rể tương lai của cô, suy tư một chút, vẫn là lựa chọn giấu diếm, "Không tính là có quan hệ...."


Thật ra Tô Cửu Y biết, bất kể là Tống Trí Kha thân phận, vẫn là cô và Tống Trí Kha quan hệ trong đó, chỉ cần Thi Ngạo Tước một cuộc điện thoại, đều có thể tra được.
Dùng năng lực của anh, chắc hẳn không có gì có thể làm khó anh.


Cho nên cô giấu diếm và không giấu diếm đối với Thi Ngạo Tước mà nói, vốn không có ý nghĩa gì.
Thấy cô không nói, Thi Ngạo Tước cũng không ép hỏi, cũng sẽ không đi điều tra, bởi là vì anh không muốn xâm phạm bí mật của người khác, huống hồ có một số việc, anh muốn nghe cô chính miệng nói.


"Hôm nay cảm ơn anh." Tô Cửu Y nói cám ơn với anh.
Tuy rằng đã xảy ra rất nhiều không thoải mái với anh, nhưng bởi vì tất cả phát sinh vào hôm nay, cô xác định một việc, ít nhất anh không phải người xấu.
"Ừ." Thi Ngạo Tước trầm giọng đáp.


Tô Cửu Y quan sát nét mặt của anh một chút, ngay sau đó cỡi giây nịt an toàn ra, mở cửa xe xuống xe.
Cô đứng ở bên cạnh xe, liếc nhìn người đàn ông đang đánh tay lái bên trong, tự giác đứng sang một bên nhường đường cho anh.


Xe từ từ thay đổi đầu xe, sau đó lái ra ngoài theo đường lái tới trước đó.
Đợi cho Thi Ngạo Tước lái xe ra xa, Tô Cửu Y mới hít sâu một hơi, xoay người miễn cưỡng đi về nhà.