Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 87: Bảo bối, tiếp tục mắng

Editor: May
Thẩm Chanh không kềm chế được cơn giận, đưa tay muốn đi đánh tay của anh, nào biết lại bị Thi Vực một phát trế chụ.
Anh dán sát mặt tới, phun ra một ngụm hơi thở nóng rực, "Chúc mừng em, câu dẫn tôi thành công."


Nói như vậy xong, bàn tay to phủ trên da thịt non mềm đột ngột xiết chặt, bóp đến Thẩm Chanh kêu đau.
"Hồn nhạt!"
Đặc biệt sao, ai câu dẫn ai hả!


Cô chính là an phận thủ thường ngủ một giấc mà thôi, rõ ràng là mới sáng sớm thằng nhãi này đã chạy tới khinh bạc, còn làm ra một bộ dáng là chuyện đương nhiên.
Thẩm Chanh giống như là con mèo hoang xù lông, hận không thể cào một móng vuốt giết chết tên đàn ông trước mặt.


Thấy cô như vậy, Thi Vực giơ môi mỏng lên, cười nhẹ quyến rũ, "Tôi đoán em nhất định chưa hết giận, đến, bảo bối, tiếp tục mắng."
Vừa nghe được anh gọi bảo bối, Thẩm Chanh đã cảm thấy nổi giận, "Mắng chửi anh? Đó là kéo chỉ số thông minh của tôi xuống!"


"Ở trước mặt tôi, chỉ số thông minh của em không cần kéo xuống cũng hoàn toàn là con số không rồi."
"Lăn đi!"
"Vậy hiện tại chúng ta liền cùng lăn?"
"Muốn lăn thì tự anh lăn, tôi không có sở thích này!"
Thi Vực có chút hứng thú nhìn cô gái nhỏ dưới thân, nghiền ngẫm trong mắt càng đậm.


Xưa nay luôn là người khác thay đổi biện pháp muốn bò lên giường của anh, chỉ có người phụ nữ này rõ ràng đã nằm ở dưới người anh, nhưng vẫn còn muốn toàn thân mà lui.
Không thể không nói, cô thành công nâng dục vọng chinh phục của anh lên.


Tìm được một thân thể của phụ nữ thì rất dễ dàng, nhưng Thi Vực anh muốn, là thân và cả trái tim.
Anh buông tay cô ra, dùng ngón tay thon dài lướt qua đôi môi táo đỏ mọng hơi khô của cô.


"Người bị thương là lớn nhất, hôm nay tôi có thể bỏ qua cho em một lần." Giọng nói trầm thấp, tràn ngập hơi thở khêu gợi.
Mặt của anh, giống như là được đao khắc ra, hình dáng rõ ràng, đẹp mắt đến mức giống như thần.


"Nhưng có điều kiện tiên quyết...." Thi Vực khẽ nheo đôi mắt lại, dùng ngón tay chỉ mặt của mình, ra lệnh, "Hôn."
Thẩm Chanh nhìn anh chằm chằm, thất thần chưa đến một giây, sau đó nói: "Không hôn!"
Ánh mắt Thi Vực chìm xuống, âm thanh cũng lạnh lẽo vài phần, "Không hôn? Ừ, vậy tôi đến."


Giọng nói không nóng không giận, lại mang theo mười phần uy hϊế͙p͙.
Anh quả nhiên không phải đang nói đùa.
Cúi đầu, gần sát, muốn dùng phương thức môi chặn môi để nói cho Thẩm Chanh biết hậu quả không thuận theo anh.
"Dừng lại!"
Giận dữ công tâm, Thẩm Chanh cuồng ngược anh ở trên tư tưởng ba ngàn lần.


Chưa hết giận, trong lòng tiện thể thăm hỏi cả nhà của anh.
Ngực cô phập phồng lên xuống, tư thế và động tác này, gợi cảm mà lại hấp dẫn.
Vưu vật sống động!
Lửa vẫn chưa khắc chế xuống được ở trong cơ thể Thi Vực, bắt đầu khởi động lại, giống như muốn phá tan mạch máu.


Tức giận thì tức giận, Thẩm Chanh vẫn kiềm chế mình, cố gắng bình phục lại.
Lạnh nhạt liếc nhìn Thi Vực, cô ngược lại tỉnh táo đến có chút kỳ cục, "Có phải hôn xong, anh sẽ lập tức biến mất không."
Thi Vực nheo con ngươi lại, mỏng môi cong lên, "Xem tâm trạng."
Thẩm Chanh không nói gì: "...."


Tâm trạng thằng nhãi này âm tình bất định, ai biết hôn xong có tốt lên không?
Vào lúc cô rối rắm có nên thỏa hiệp với anh không, Thi Vực có chút không kiên nhẫn mở miệng, "Nếu không hôn, tự gánh lấy hậu quả."


Người đàn ông này bá đạo lại hết sức ngông cuồng, tính cách nói một không hai, không phải Thẩm Chanh không hiểu rõ, cô cũng không muốn cứng đối cứng với anh.
Cô cắn răng một cái, dứt khoát mặc kệ tất cả!
Ngẩng đầu lên, dùng hai tay ôm cổ Thi Vực, chủ động đưa môi tới.


Chạm vào mặt của anh vẫn chưa tới một giây, liền lập tức rời đi.
Thi Vực vẫn chưa thỏa mãn, dùng tay gắt gao nhốt chặt eo của cô, cúi đầu liền hôn môi của cô.
"Ưm...."
Nụ hôn bá đạo hung hăng lao tới, khiến Thẩm Chanh không có chuẩn bị, suýt chút nữa không thể chống chọi.