"Tần nhị thiếu, anh đùa giỡn bà xã thực sự một bộ."
Tôn Nham rình coi ở phía sau một hồi lâu, khi nhìn thấy Tần Cận phát ra một tin nhắn cuối cùng, rốt cuộc không nhịn được phát ra cảm thán.
Tần Cận nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía Tôn Nham, giận quá hóa cười, cười đến nghiền ngẫm cực điểm: "Muốn học không?"
"Muốn." Tôn Nham trả lời cũng rất dứt khoát.
"Ừ...." Tần Cận nhìn anh ta đầy thâm ý, giơ khóe môi lên, "Chuyện như vậy không phải muốn học là có thể học được, cần tự mình thực hành."
Trong lúc hai người đối thoại, Tô San luôn nhìn nơi khác, mắt điếc tai ngơ với đối thoại của bọn họ.
Bởi vì cô cảm thấy, loại đàn ông chất phác như Tôn Nham, liền cần được loại hoa hoa công tử này giảng giải, nếu không anh ngay cả tình thú là gì cũng không biết.
Lúc mười giờ rưỡi, ngọn đèn trong hội trường đột nhiên tối xuống.
Hội trường vốn huyên náo, thoáng yên tĩnh lại.
Bóng đêm vô biên giằng co khoảng mười giây đồng hồ, một ánh đèn màu trắng liền sáng lên, chiếu ở trên sân khấu.
Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc lễ phục màu đen đi ra từ phía sau sân khấu, giẫm đôi giày cao gót mười centimet, nện bước ưu nhã, chậm rãi đi lên sân khấu.
Ánh đèn chiếu lên trên người của cô, để sự hoàn mỹ của cô hiện lên ở trước mặt mọi người, váy đen bao bọc ở trên người cô, nổi bật ra dáng người uyển chuyển của cô.
Nụ cười yếu ớt trên mặt cô, không luống cuống chút nào, trên người dường như mang theo một cổ khí tràng cường đại, khiến mọi người đang có mặt không khỏi đều dừng hô hấp lại.
"Chào mọi người, tôi là Thẩm Chanh - tổng giám đốc Nam Ngạn Thủ Tịch, hôm nay rất vui vẻ đứng ở đây, dùng cách này gặp mặt với mọi người."
Mở màn khách sáo, dẫn tới một trận tiếng vỗ tay như sấm.
Chuyện chủ mới Nam Ngạn Thủ Tịch là một phụ nữ đã sớm truyền ra ở thành Đô, chỉ là từ khi Thẩm Chanh tiếp quản Nam Ngạn đến nay, đều chưa từng tổ chức chiêu đãi phóng viên, thậm chí thân phận người phụ trách Nam Ngạn cũng chưa từng lộ diện ở trong trường hợp công khai, cho nên ngoại trừ nhân viên trong Nam Ngạn, những người khác hoàn toàn chưa từng thấy qua dung nhan của cô, cũng không biết cô chính là thiếu phu nhân nhà họ Thi.
Hơn nữa trước đó, Thẩm Chanh không có công khai thân phận chân thật của mình, đến cả thư ký theo đuôi cô mỗi ngày cũng không biết cô đã gả cho người ta và sinh con rồi.
Cho nên khi Thẩm Chanh để người ta tiết lộ tin tức mình đã kết hôn ra ngoài, thư ký là cực kỳ khϊế͙p͙ sợ, khi đó cô ấy mới biết được, lần gặp phải hai người đang thân mật ở trong phòng làm việc kia, thì ra không phải quan hệ bạn trai bạn gái, mà là vợ chồng.
Mọi người đang ngồi, có kinh ngạc Thẩm Chanh trẻ tuổi, cũng có kinh ngạc cô xinh đẹp, càng tỏ vẻ không tin với chuyện cô là vợ Thi Vực.
Tóm lại, cô vừa lên sân khấu liền dẫn tới một trận oanh động không nhỏ, ngoại trừ tiếng vỗ tay, chính là âm thanh xì xào bàn tán.
"Khụ!"
Trên sân khấu, Thẩm Chanh ho nhẹ một tiếng, ý bảo mọi người im lặng.
Một tiếng ho này của cô, rất có hiệu quả, mới vừa rồi hội trường còn ầm ĩ không thôi, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Thi Vực lười biếng dựa vào ở trên ghế dựa, hé nửa mí mắt quan sát người phụ nữ trên sân khấu, khi tầm mắt của anh tiếp xúc với tầm mắt của Thẩm Chanh ở giữa không trung, trong mắt anh lộ ra chút thưởng thức.
Môi mỏng khêu gợi giương lên, vẽ ra một độ cong mang ý cười.
Thẩm Chanh và anh nhìn nhau ba giây, sau đó hờ hững dời tầm mắt, quét về phía mọi người dưới sân khấu, tiếp tục lên tiếng.
Sau khi bày tỏ cảm ơn với mọi người đang có mặt, cô bắt đầu trình bày sản phẩm chính « ngôi sao sáng chói 2- tình yêu chung thủy » của lần triển lãm này, từ nguyên lý thiết kế đến khái niệm thiết kế, từ đó dẫn đến nhà thiết kế Cố Liên Thành.