Không biết ngủ bao lâu, Thi Khả Nhi trằn trọc tỉnh lại.
Có chút nhức đầu, tựa như muốn nổ tung.
Dùng tay vuốt vuốt huyệt thái dương, cảm thấy đau đầu hóa giải một chút, cô mới mở hai mắt ra.
Gian phòng cực kỳ xa, cách trang trí và bố cục đều rất lịch sự tao nhã, đèn thủy tinh phía trên tỏa ra vầng sáng nhàn nhạt, vừa vặn chiếu đầy cả căn phòng.
Bởi vì chọn dùng bức màn chính là vải vóc màu xám tro cách ánh sáng, cho nên ánh sáng bên ngoài không chiếu vào được, giống như đêm tối.
Phát hiện mình ở trong một căn phòng xa lạ, Thi Khả Nhi cũng rất trấn tĩnh. Cô chống giường ngồi dậy, nhắm mắt lại nhớ lại chuyện phát sinh vào tối hôm qua.
Cô còn nhớ.... Trước khi buổi tiệc kết thúc, có mấy trưởng bối mời cô uống rượu với nhau, có lòng không thể chối từ, cô cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy theo bọn họ uống rượu.
Ba chai rượu đỏ một chai sâm banh, cô uống rất nhiều.
Về phần sau đó phát sinh chuyện gì, cô cũng hoàn toàn không nhớ rõ, đầu nhớ vụn vặt, chỉ nhớ rõ chuyện trong lúc uống rượu và trước khi uống rượu, sau đó cô thoát ra khỏi bàn rượu như thế nào, rời khỏi thành cổ như thế nào, hoàn toàn không nhớ rõ được...
Nghĩ nghĩ, cô dùng sức vỗ ở trên trán một cái.
Phẩm chất rượu này của cô, cũng quá kém rồi!
Chính ngay lúc này, cô phát hiện trên tủ bên cạnh đặt một kiện lễ phục màu đen, nếu như nhớ không nhầm, là bộ cô mặc ngày hôm qua.
Này....
Cô vội vã cúi đầu xuống xem xét, mặc dù là mặc quần áo, nhưng quần áo dường như có gì đó không đúng.
Rộng thùng thình, áo sơ mi của.... đàn ông!
Lại xách một góc chăn mền lên nhìn xuống phía dưới, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭót nhỏ....
Trời ạ, cô sẽ không phải là say rượu mất lý trí với người khác chứ?
Cô tự cho rằng bản thân là một phụ nữ rất phóng khoáng, đối với tình một đêm hoặc là cái gì khác, cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng mấu chốt của vấn đề chính là cô vẫn là xử nữ
Cho một người xa lạ lần đầu tiên không đáng sợ, đáng sợ chính là người xa lạ này còn rất có thể là một lão hói đầu.
Lúc tối hôm qua những người đàn ông uống rượu với cô, trong đó không có một người nhìn vừa mắt. Cô khách sáo một chút mới gọi bọn họ một tiếng chú bác trưởng bối, nhưng bọn họ cũng không coi cô như vãn bối, vẫn dòm ngó với cô, hận không thể chuốc say cô lừa gạt lên giường.
Nghĩ đến đây, Thi Khả Nhi đã cảm thấy đau đầu.
Cô vén chăn lên xuống giường, ý định trước thay đổi quần áo rồi nói, dù sao hiện tại đã phát triển đến nước này, trừ giải quyết vấn đề, không có biện pháp khác.
Ngay tại lúc cô đưa tay đi lấy quần áo trên tủ, cửa phòng két một tiếng, bị người mở ra.
Thi Khả Nhi gần như theo bản năng, cúi người túm chăn mỏng trên giường, dùng sức lôi kéo, quấn chăn ở trên thân mình, nhìn về phía cửa phòng.
Cửa phòng bị người đẩy ra, tiếp đó đi vào một người đàn ông.
Người đàn ông cao ít nhất 180 cm, mặc một áo sơ mi màu đen, bởi vì cách quá xa, cộng thêm ngọn đèn có chút mờ tối, Thi Khả Nhi thấy không rõ lắm biểu cảm trên mặt của anh.
Chỉ là khuôn mặt hình dáng rõ ràng, tinh tế giống như điêu khắc kia lại có thể khiến người ta đã gặp qua là không quên được. Đôi mắt mênh mông không thấy đáy, như là một dòng nước xoáy, có thể hút người vào trong.
"Anh?"
Thấy người tới là anh, Thi Khả Nhi thở phào một hơi, anh cô, chính là một chính nhân quân tử ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, dù phụ nữ cỡi hết nằm ở trước mặt anh, cũng không thấy có thể dụ anh phạm tội.
Huống chi, cô còn là em gái của anh, cho nên anh càng sẽ không làm xằng làm bậy.
Sau khi Thi Mị vào gian phòng, thuận tay đóng cửa phòng, dựa đến trên cửa, lạnh nhạt liếc nhìn cô, "Tỉnh rồi?"