Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 797: Vẫn là câu nói kia, cháu sẽ tận lực

Thi Mị không thấy phản ứng của hai người, lại liếc mắt nhìn trên một tấm hình khác, trên tấm ảnh là một cô gái có dáng dấp rất thanh tú, ngũ quan đoan chính, da dẻ trắng trẻo, trên mặt không có tỳ vết nào, cũng không có nốt ruồi.


Thi Khả Nhi cũng nhìn thuận theo tầm mắt của anh, mặc dù không có bị cô gái trên tấm ảnh làm kinh ngạc, nhưng cũng không thể lấy ra tật xấu gì từ trên người cô ta.
Cô dựa vào trên mặt bàn sách, nâng cằm lên nhìn Thi Mị, muốn nghe xem kế tiếp anh lại sẽ lấy cớ gì.


Ông cụ bưng chung trà trên bàn lên uống một ngụm trà, nhíu nhíu mày chờ lời nói tiếp theo của Thi Mị.
"Lông mi nhạt, loại phụ nữ này bạc tình nhất."
Thi Mị dựa đến trên bàn sách, hai bàn tay xinh đẹp cắmg ở trong túi quần tây, giọng nói có phần hơi trầm, nhưng mà vô cùng từ tính.


Nghe anh nói như vậy, Thi Khả Nhi mới chú ý tới, lông mi cô gái trên tấm ảnh này thật sự rất nhạt.
Phụ nữ lông mi nhạt, bạc tình nhất.
Không thể không thừa nhận, anh trai cô cũng là một người đàn ông phúc hắc....
Ông cụ: "....


Hai cháu trai của ông đều là nhân vật lợi hại, có thể dùng lý do và cách đơn giản nhất, để chối bỏ tất cả người hoặc chuyện anh không muốn tiếp nhận, hoặc là không muốn suy tính.
"Tấm bên tay phải của ông, mũi rất cao, khắc phu."
"Tấm bên tay trái của ông, mắt hẹp dài, tâm cơ nặng."


"Tấm bên kia, môi trên dày hơn môi dưới một centimet, dễ nói thị phi."
"Tấm bên cạnh kia, chân quá thô...."
"Tấm kia, chân quá ngắn...."
"Eo quá thô...."
"Cái mông quá lớn...."
"Phụ nữ này ngực quá nhỏ.... Cháu không thích ngực phẳng...."


Thi Khả Nhi bị một câu ngực quá nhỏ cuối cùng của anh làm nổ tung, trong ấn tượng, anh cô là người cực kỳ nghiêm chỉnh, tuy có lúc giở trờ xấu, nhưng lời nói thẳng thắng lại lộ liễu như vậy, anh tuyệt đối sẽ không nói.


Ông cụ nghĩ tới anh sẽ cự tuyệt, nhưng không ngờ anh sẽ cự tuyệt đến hoàn toàn như vậy, thậm chí không lưu lại một chút đường sống.


Ông vươn tay cất tất cả ảnh chụp vào trong phong thư, sau đó hạ tối hậu thư với Thi Mị: "Ta cho cháu thời gian một tháng, nếu một tháng sau vẫn chưa giao ra bạn gái, cũng đừng trách ông nội không khách sáo."


Thi Mị biết không khách sáo của ông là chỉ cái gì, bình thường trên thương trường người qua lại, đại đa số đều sẽ chọn đám hỏi thương nghiệp


Đám hỏi thương nghiệp, nói đơn giản chính là con trai và con gái của hai nhà thế gia thành hôn, dùng để vững chắc quan hệ hai nhà, do đó về mặt sinh ý càng sinh ra thêm hợp tác mật thiết.


Dùng địa vị nhà họ Thi ở thành Đô, không ít danh môn vọng tộc đều muốn kết thông gia với nhà họ Thi, cũng có không ít người đề cập chuyện kết thông gia ở trước mặt ông cụ, chỉ là xưa nay ông cụ đều rất bận tâm cảm thụ của người nhà, tuyệt không điều khiển cuộc sống của bất kỳ người nào.


Chỉ là hiện tại theo tuổi của anh càng lúc càng lớn, ông đã không có thời gian dư thừa có thể đợi, có thể lãng phí rồi. Cho nên ông chỉ có thể  gây áp lực với Thi Mị, khiến anh coi trọng đại sự hôn nhân của mình.
"Không phải mang ai trở về đều được?"


Thi Mị không muốn kết hôn, cũng không muốn vì kết hôn mà kết hôn, nhưng khi nhìn thấy nếp nhăn trên mặt cùng một đầu hoa râm tóc của ông cụ, lòng của anh liền không cứng nổi.


Ông cụ nhìn anh, ngưng trọng gật đầu: "Ta không cầu môn đăng hộ đối, không cầu đối phương xứng lứa vừa đôi với cháu. Chỉ cần cháu thích, cháu cảm thấy có thể qua cả đời với cháu, ta đều tiếp nhận."
Thi Mị ừ một tiếng, giọng nói có chút lạnh nhạt, "Vẫn là câu nói kia, cháu sẽ tận lực."


Có lẽ có thể chấp nhận hôn nhân, nhưng tình cảm lại không thể, anh có thể làm chỉ là hết sức mở lòng của mình ra, để người ta đi vào trong lòng của anh.