Bên cạnh, bọn người làm nín thở, cũng không dám thở mạnh.
Hôm nay là ngày lớn như vậy, nếu hai ông cháu thật sự nháo lên, chỉ sợ sẽ dẫn đến chê cười của mọi người.
Nhưng tuy là như thế, bọn họ cũng không dám tiến lên khuyên can, thiếu gia muốn nói chuyện gì với ông cụ, cũng không phải những người dưới như bọn họ có thể nhúng tay.
Thấy vẻ mặt Thi Vực lạnh lùng, Thẩm Chanh đưa tay lôi kéo ống tay áo anh, "Đừng như vậy."
Diễn xuất giống như thật, thậm chí lừa gạt cả chính cô.
Thi Vực không nói gì, nhìn ông cụ, sắc lạnh trong con ngươi càng ngày càng nặng, đến khi bị một tầng âm u hoàn toàn bao trùm.
Hơi thở nguy hiểm phát ra từ quanh người anh, lan tràn đến bốn phía, làm lòng người sinh ra e sợ.
Ông cụ cũng không cam chịu yếu thế, dù cho lớn tuổi, khí tràng cũng không thua Thi Vực, bốn mắt nhìn nhau, như là đang đại chiến 300 hiệp trong vô hình, đến nỗi hai bên tổn hại.
Bọn người làm căng thẳng đến mức trái tim đều treo lên, đây, đây sẽ không phải là muốn đánh nhau chứ....
"Đến, cháu gái, qua đây."
Nhưng đúng lúc đó, ông cụ vốn sắc mặt nghiêm túc, trên mặt lại lộ ra nụ cười hiền lành, ông vẫy vẫy tay với Thẩm Chanh, ý bảo cô đi đến trước mặt ông.
Thi Vực nhướng mày, trong đôi mắt thăm sâu nhíu lại, hiển nhiên là nghi ngờ với chuyển biến đột ngột của ông cụ.
"Vâng...."
Cô gái nhỏ luôn kiêu ngạo bướng bỉnh, hiếm khi nào ôn nhu ngoan ngoãn như vậy.
Thẩm Chanh hơi cúi đầu xuống, chậm rãi đi đến trước mặt ông cụ, cẩn thận dò hỏi ông, "Ông nội, người có căn dặn gì?"
Cô vẫn đang tiếp tục diễn....
Ông cụ nhìn cô cười cười, xoay người căn dặn người làm bên cạnh, "Mang thứ đó đến đây."
"Dạ, ông cụ."
Người làm rất nhanh lấy tới một cái hộp hình vuông giao cho ông cụ, sau khi ông cụ nhận lấy, đưa cái hộp cho Thẩm Chanh: "Cháu gái, ta rất thích lễ vật cháu tặng ta, trong hộp là một đôi chén trà, là ông nội tặng lại cho cháu, cháu cũng đừng ghét bỏ đó."
Quà tặng?
Quà đáp lễ?
Thi Vực liếc mắt nhìn ông cụ, lại rơi tầm mắt xuống trên người Thẩm Chanh.
Mày kiếm anh tuấn dựng lên, híp đôi mắt lại, trong con ngươi lóe ra tia sáng bí hiểm.
Thẩm Chanh dùng hai tay nhận lấy tách trà đó, cuối cùng thu hồi vẻ khϊế͙p͙ đảm giả vờ vừa rồi, cô nhếch môi cười: "Đồ ông nội tặng, cháu thích còn không kịp, làm sao dám ghét bỏ."
"Vậy là được rồi, vậy là được rồi." Ông cụ cười đến rất là thỏa mãn.
"Cảm ơn ông nội." Thẩm Chanh vẫn là khách khí nói cảm ơn.
Thật ra cô tặng cho ông cụ cũng là chén trà, chỉ là giá cả cũng không mắc.
Trước đó cô suy nghĩ hai buổi tối, vốn định mua một bộ trà cụ mắc một chút, nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại, cảm thấy ông cụ vốn là người giàu sang phú quý, không thiếu tiền, cho nên không phải nhất định sẽ thích đồ càng mắc càng tốt.
Cho nên cuối cùng cô đi tìm cửa hàng đồ sứ, tự mình làm chén trà, bình thường loại cửa hàng đồ sứ như vậy sau khi làm xong đồ sứ cần ít nhất năm ngày mới có thể ra thành phẩm. Bởi vì cần gấp, cô xin ông chủ làm nhanh hơn, làm xong kịp vào hôm nay.
Giá một bộ trà cụ, khoảng hơn sáu trăm đồng gì đó.
Đó có thể là một món rẻ nhất trong những lễ vật hôm nay ông cụ nhật được.
Nhưng Thẩm Chanh không biết là, bên trong tất cả lễ vật, ông cụ thích nhất chính là một bộ trà cụ cô tặng kia, dù cho trên trà cụ có tỳ vết rất lớn, ông cũng không để ý. Cũng bởi như thế, ông cụ liền tặng lại cho cô một đôi chén trà, loại chén trà này là chế tác từ sứ thượng hạng, nghe nói là vô giá.