Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 730: Không muốn sống nữa

Sau vài giây, lại là một sao băng xẹt qua....
Đạo tia sáng này cũng biến mất trong nháy mắt, thậm chí không có dừng lại lâu, liền từng chút hòa tan vào trong bầu trời đêm.
Sở dĩ sao băng xinh đẹp, là đẹp ở sáng chói trong tích tắc này, đẹp ở giây phút biến mất đó, đẹp ở lúc sinh mạng kết thúc.


"Đẹp quá đi!"
Đứng cách đó không xa, Thi Khả Nhi hét to với bầu trời đêm.
Giọng nói của cô xuất ra liền được vách đá xung quanh sinh ra đáp lại, quanh quẩn trong không khí, thật lâu vẫn chưa tiêu tán đi.
Thẩm Chanh nghiêng mắt nhìn về phía Thi Mị, nhẹ nói: "Đi bồi em gái của anh đi."


Nhìn phương hướng Thi Khả Nhi, Thi Mị cong khóe môi lên, "Con bé quen một mình rồi. Hơn nữa, nó còn cường đại hơn trong tưởng tượng của em."
Làm một cô gái duy nhất trong nhà họ Thi, Thi Khả Nhi đã sớm trưởng thành, cô muốn đứng đắn chững chạc hơn người cùng tuổi với cô rất nhiều.


Trong mắt người ngoài, cô là thiên kim đại tiểu thư tập trung ngàn vạn sủng ái, có người quan tâm có người thương, từ nhỏ đã ngâm mình lớn lên ở trong hũ mật.
Ông nội đức cao vọng trọng, cha mẹ là người tài ba trong giới kinh doanh, hai người anh trai tuổi trẻ tài cao, sủng ái có thừa với cô.


Nhưng chỉ có một mình Thi Khả Nhi biết, sinh ở trong một gia tộc như vậy, cô phải làm không phải là hài lòng với hiện trạng, không phải tham lam hưởng thụ, không phải tùy tâm sở dục, mà là phải tận lực của mình làm đến tốt nhất.


Cô không thể khiến nhà họ Thi mất mặt, cho nên những năm gần đây, cô một khắc cũng không có phóng túng bản thân. Người khác ăn cơm hát ca, cô học tập. Người khác kết giao người yêu, cô học tập. Người khác tốt nghiệp về nhà ở gần gia đình, cô vẫn đang học tập.


Có lẽ làm một luật sư không phải là ý định ban đầu của cô, nhưng làm một luật sư thành công, lại là thứ cô muốn.
"Phụ nữ cường đại hơn nữa cũng có một mặt nhu nhược, kể cả tôi, cũng bao gồm cả con bé."


Thẩm Chanh cũng là đến hiện tại mới phát hiện, càng là người cường đại, thì có thể càng yếu ớt, ví dụ như cô.
Trước khi chưa yêu người đàn ông đó, cô ngay cả chết cũng không sợ, nhưng sau khi trái tim dần dần thất thủ, cô liền biết sợ...
Biết sợ, chính là một mặt nhu nhược của phụ nữ.


"A! Đẹp quá đi!"
Thi Khả Nhi hô to với bầu trời đêm, giống như là dùng hết toàn lực, trút hết toàn bộ vui vẻ và không vui ra.
Một viên lại một viên mưa sao băng đột ngột lướt qua đêm tối, sáng chói như ban ngày, đẹp đến nỗi khiến người khó quên.
"Đi nhìn con bé một chút đi."


Nhìn về phía Thi Khả Nhi, Thẩm Chanh lên tiếng lần nữa.
Lần này, Thi Mị không có từ chối.
Anh ừ một tiếng, xoay người đi đến vị trí Thi Khả Nhi, đến gần mới phát hiện, thân thể Thi Khả Nhi dựa vào hàng rào cheo leo trên vách núi.
Ánh mắt trầm xuống, đưa tay liền kéo cô lại.


"Không muốn sống nữa." Giọng điệu mang theo trách cứ.
Bị người kéo như vậy, thân thể Thi Khả Nhi nhanh chóng nghiêng đổ về phía sau, bởi vì bãi cỏ có chút không bằng phẳng, cô lảo đảo muốn ngã sấp xuống.


Thi Mị thấy thế, duỗi cánh tay dài ra, kịp thời chế trụ bờ vai của cô, ổn định thân thể lung lay sắp đổ của cô, trầm giọng nhắc nhở một câu "Đứng vững.", liền thả cô ra.


Nhìn người đàn ông ở trước mặt đang nhìn xuống cô từ trên cao, Thi Khả Nhi nâng hàng lông mày thanh mảnh lên, "Nói chuyện thì nói chuyện, anh động tay làm gì. Nếu bên cạnh không có lan can phòng hộ, lúc nãy em đã rơi xuống rồi. Nói em không muốn sống, em thấy là anh muốn mạng của em mới đúng."


Bởi vì vừa rồi bị hoảng hồn, cho nên thái độ của cô đối với Thi Mị đương nhiên không tốt đến mức nào.
"Nói bậy cái gì đó, đi qua kia với anh."
Thi Mị lạnh lùng liếc nhìn cô, sau khi liền xoay người rời đi.