Hiển nhiên, phúc lợi thực tế hơn bất kỳ thứ gì, tiền lương gấp đôi gấp ba thậm chí là rất cao, sánh ngang với một hấp dẫn.
Lúc trước những người án từng có phàn nàn về chuyện sửa chữa bản vẽ kia, vỗ ngực đảm bảo, nhất định hoàn thành sửa chữa bản vẽ ở trong thời gian quy định.
Nghe thư ký báo cáo một chữ không lọt về tình huống phòng thiết kế, Thẩm Chanh ừ một tiếng.
Sau đó dặn dò thư ký của mình một chuyện, an bài tốt hành trình công việc xong, rời đi công ty.
"Lão Lưu, điều hòa còn có thể lại chỉnh thấp chút nữa không, nóng chết rồi!"
Diệp Cẩn ngồi ở ghế xe sau, dùng tạp chí không ngừng quạt gió trên mặt, nhìn những chiếc xe hỗn loạn phía trước mặt, tâm trạng cực kỳ hỏng bét.
Đã mười một giờ, xe còn xếp dài ở trên đường, mặt trời nóng trên đầu, dù cho trong xe mở điều hòa thì nhiệt độ cũng đang không ngừng tăng cao.
"Phu nhân, điều hòa là tự động điều tiết nhiệt độ, đã là thấp nhất rồi." Tài xế đáp.
"Phiền chết rồi!" Diệp Cẩn kiều mỵ nổi giận một tiếng, quay đầu liếc mắt nhìn xe phía sau, thấy cỗ xe càng để lâu càng nhiều, không kiềm được hối hận, "Sớm biết sẽ kẹt xe, liền không đến đâu!"
Lúc thu hồi tầm mắt, vừa vặn liếc đến bình giữ ấm bên cạnh, lập tức càng cảm thấy không thoải mái: "Sớm không vào bệnh viện muộn không vào bệnh viện, lại chọn lúc này, thật ghê tởm người!"
Lúc cô ta nói lời này có chút nghiến răng, nhưng còn chưa tới mức đánh mất lý trí, cho nên đè giọng xuống cực kỳ thấp.
Tài xế Lão Lưu chỉ nghe được cô ta ở phía sau nói thầm một trận, nhưng không nghe được cô ta nói những lời gì, liền hỏi: "Phu nhân, cô mới vừa nói gì?"
Diệp Cẩn thuận miệng nói: "Nói ông nắm bắt thời cơ, tận dụng mọi khả năng có thể, con người đó, làm việc đừng có nề nếp như vậy. Ông xem phía trước, có 50 chiếc xe đi, nếu ngoan ngoãn chờ đợi, vậy phải đợi tới khi nào? Ông chuyển qua phía bên phải, vượt qua chiếc xe phía trước kia...."
"Phu nhân, vượt xe như vậy rất dễ dàng đụng phải xe khác, nếu xảy ra sự cố thì phiền toái, cho nên chúng ta vẫn là tuân thủ quy tắc giao thông đi."
Lão Lưu là một người rất nghiêm cẩn, không bao giờ làm chuyện không có nắm chắc, hơn nữa ông đã qua lứa tuổi mạo hiểm.
Diệp Cẩn lại có một chút từ chối cho ý kiến, "Sợ cái gì, Diệu Quang có giao tình qua lại với đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nếu thật đụng phải xe của người khác, cũng không ai dám làm gì chúng ta."
"Nhưng mà...."
"Lão Lưu, không phải tôi nói ông, ông xem ông cũng đã lái xe cho nhà họ Thi ba mươi năm, sao còn không tin kỹ thuật của mình? Chẳng qua chỉ là vượt qua mấy chiếc xe mà thôi, sợ cái gì." Diệp Cẩn nói xong, bắt đầu chỉ huy ông: "Bật đèn vượt qua, ấn còi hai tiếng, chen vào trước mặt chiếc xe bên cạnh đi."
Bình thường lúc gặp phải kẹt xe, cũng có người dùng cách này, gặp rỗng liền chui, muốn đi ra ngoài trước khi con đường được khơi thông.
Diệp Cẩn cố ý muốn vượt qua, Lão Lưu cũng không có cách nào, vì vậy chỉ có thể làm theo lời cô ta.
Ông quan sát khoảng cách xe và chỗ trống trước mặt xe bên cạnh một chút, xác định không sai, lúc này mới bật đèn vượt qua, muốn rẽ ra ngoài.
Nhưng ông mới vừa chuyển động tay lái một chút, một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy băng băng liền lái tới từ phía sau, song song ở bên cạnh.
Lão Lưu phản ứng nhanh, kịp thời bẻ tay lái, lúc này mới tránh khỏi xe thể thao đang chạy băng băng bên cạnh đụng vào
"Người nào đó? Có tố chất hay không?"
Diệp Cẩn vừa oán trách, vừa quay cửa kính xe xuống, quay đầu nhìn về phía xe thể thao khoe khoang chạy băng băng bên cạnh.
Cô ta cũng muốn nhìn xem, trong xe ngồi nhân vật lớn "ngưu bức" nào!