“Á!”
Diệp Tử có chút tâm thần không yên, cho nên lúc tay đột nhiên bị người nắm lấy, sợ tới mức hét lên một tiếng.
Sau đó, bản thân vẫn chưa kịp phản ứng, liền bị người dùng lực kéo, sau đó bất ngờ không cảnh giác ngã vào trong một lồng ngực quen thuộc.
Ngửi thấy mùi hương trên người đối phương, cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú hình dáng rõ ràng, cô có chút ấp úng, “Anh, không phải anh đang ở trên xe hút thuốc ư, xuống khi nào vậy...”
Một tay Tần Cận vẫn ôm eo của cô, một tay bá đạo nâng cằm của cô lên, nguy hiểm đe dọa nhìn cô: “Một con đường dài một trăm mét, em đi tròn 12 phút. Tính nhẫn nại của ông đây đều bị em xài hết sạch!”
”Hả?” Diệp Tử hơi kinh ngạc, “Có lâu như vậy sao?”
Thấy vẻ mặt vô hại này của cô, Tần Cận muốn tức giận thế nào cũng không tức giận nổi, thu hồi tay bóp ở trên cằm cô, thay cô sửa sang lại đầu tóc hơi rối bời một chút, giọng nói tuy lạnh, nhưng lại nhu hòa đi vài phần: “Chờ em bao lâu cũng không sao, nhưng anh hy vọng lúc em đi trên con đường của em, trong mắt có anh.”
Diệp Tử sững sờ nhìn anh, đã ở cùng nhau lâu như vậy, đây dường như là lần đầu tiên nghe được anh nghiêm túc nói chuyện với cô như vậy, hy vọng trong mắt của cô có anh.
”Em....”
Cô không biết nên nói gì.
”Lên xe hẵng nói.”
Tần Cận nói xong, liền nắm cả vai cô đi ra ngoài.
Tâm hồn Diệp Tử có chút không ở đây, nhưng vẫn ngoan ngoãn đuổi kịp bước chân của anh.
Đi đến bên cạnh xe, Tần Cận mở cửa xe cho cô, sau khi nhìn cô ngồi vào, lại cúi người xuống dưới ý định cài dây an toàn cho cô.
”Cái kia,.... Không cần, em có thể tự làm....”
Diệp Tử nhanh hơn anh một bước, trước khi tay của anh đụng đến dây an toàn, đã nắm dây an toàn cài vào.
Tay Tần Cận dừng ở giữa không trung, trên mặt rõ ràng xẹt qua chút không vui.
”Cởi ra.”
Anh lạnh lùng mở miệng.
Diệp Tử khó hiểu, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi, “Cởi làm gì?”
”Cởi.”
Tần Cận không có ý định giải thích nửa chữ với cô, trong nháy mắt ánh mắt lạnh chìm biến thành một mảnh âm u.
”Ồ....”
Diệp Tử đáp trầm thấp lại một tiếng, cúi đầu, cởi dây an toàn ra.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn Tần Cận, nhẹ giọng mở miệng, “Cởi rồi...”
Tần Cận thậm chí nhìn cũng không nhìn cô, liền nghiêng người cài dây an toàn lên cho cô lần nữa.
Sau khi cài xong, anh dùng tay chống ở vị trí trên vai Diệp Tử, nguy hiểm liếc nhìn cô.
”Một lát nữa, chúng ta đi đâu....”
Diệp Tử bị anh nhìn không được tự nhiên, vì vậy muốn tìm một chủ đề giảm bớt bầu không khí lúng túng một chút.
Tần Cận không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn thẳng cô.
Vì vậy do tư thế, khoảng cách giữa mặt hai người rất gần, đại khái chỉ cách mười phân.
Diệp Tử thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở và nhịp tim của anh, vì vậy không nhịn được liền khẩn trương lên.
”Em có chuyện gì muốn hỏi anh không?”
Cuối cùng, Tần Cận lên tiếng.
Anh nhìn Diệp Tử, trong con ngươi là một mảnh sâu thẳm, ánh mắt như vậy, dường như xuyên thấu trái tim của cô, đọc được suy nghĩ của cô.
Diệp Tử lắc lắc đầu, tỏ vẻ không có gì muốn hỏi.
Thấy thế, con ngươi Tần Cận càng híp sâu hơn, mang theo cảm xúc uy hϊế͙p͙: “Anh hỏi em lại lần nữa, có cái gì muốn hỏi anh không?”
Ba giây đồng hồ ngập ngừng qua đi....
”Có!”
Cuối cùng, Diệp Tử không có nói lời trái lương tâm nữa,
Không biết dũng khí tới từ đâu, cô ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh, mở miệng hỏi: “Ngày hôm qua người phụ nữ nói chuyện với anh ở nhà mỹ nhân là ai? Các người là quan hệ như thế nào? Tại sao trò chuyện đến vui vẻ như vậy? Tại sao còn uống chung rượu đỏ?”