Editor: May
Tô San: “....”
Cô tức giận không phải vì anh tặng những phụ nữ khác dầu tẩy trang, mà là giận cách anh tặng đồ cho những phụ nữ khác!
Không muốn lại nói thêm cái gì với Tôn Nham nữa, Tô San xoay người muốn đi.
Không ngờ, vừa xoay người lại đột nhiên bị người ôm chằm lấy!
Tô San sửng sốt.
Người đàn ông bảo thủ này, lại có thể thông suốt rồi?
Hẹn hò với anh lâu như vậy, đừng nói là hôn nhẹ ôm ôm, đến cả nắm tay cũng là chuyện hiếm có.
Hôm nay anh sao vậy?
Tô San rõ ràng rất thích cảm giác được anh ôm như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không buông tha người: “Ôm em làm gì, không phải anh nói không đồng ý hành vi ȶìиɦ ɖu͙ƈ trước hôn nhân sao, vậy đừng chạm vào em.”
Tôn Nham ôm cô thật chặt, lại nghiêm trang nói: “Anh chỉ ôm em một chút, chưa nói muốn phát sinh hành vi ȶìиɦ ɖu͙ƈ với em.”
”Anh!”
Mặt Tô San đỏ lên, liền muốn tránh thoát ngực của anh, “Thả em ra!”
Tôn Nham không chịu buông cô, hai tay dùng sức ôm eo cô, “Em là bạn gái của anh, ôm một chút thì thế nào.”
Anh có thể nói ra loại lời nói có chiều sâu này, Tô San hoài nghi, vì vậy tỉnh táo lại, hỏi anh: “Có phải có người đã dạy anh cách làm sao dỗ dành phụ nữ, làm sao khiến phụ nữ vui vẻ không?”
Tôn Nham nghiêm trang nói lời bịa đặt: “Không có, anh học được từ trong TV.”
Thật ra trước khi tới, Tôn Nham cố ý gửi một cái tin nhắn cho Thi Vực.
Nội dung tin nhắn là: Ông chủ, bạn gái tức giận thì phải làm sao?
Lúc ấy Thi Vực đang tắm, cho nên không có đáp lại anh, vì vậy Tôn Nham lại gửi mấy tin nhắn qua.
Nội dung là: Ông chủ, cầu chỉ điểm. Ông chủ, cầu cứu vớt. Ông chủ, nửa đời sau của tôi dựa vào ngài... linh tinh.
Cuối cùng Thi Vực cũng hồi đáp bốn chữ: Ngủ với cô ta!
Lúc ấy khóe miệng Tôn Nham giật giật, co rút lại co lại....
Cảm giác đây không phải là một phương pháp tốt, vì vậy lại hỏi Thi Vực, có phương pháp uyển chuyển hơn không?
Kết quả Thi Vực thưởng anh một câu: Bá vương ngạnh thượng cung!
Vốn Tôn Nham cảm thấy hai cách này đều không thể thực hiện được, nhưng không ngờ vào thời khắc quan trọng lại có thể thật sự dùng tới phương pháp bá vương ngạnh thượng cung này.
Đối với phụ nữ, chính là phải cứng rắn!
Thấy Tô San không có tức giận nữa, anh mới buông cô ra, nói: “Trước đó không phải em nói muốn đi ăn hải sản sao? Nhanh đi thay đồ, anh dẫn em đi ăn.”
Tô San hờn dỗi một tiếng: “Nể mặt hải sản, rộng lượng bỏ qua cho anh!”
Nói xong, xoay người chạy lên lầu.
Lúc này Tôn Nham mới thở dài một hơi....
Ngồi xuống ở trên ghế sofa, anh lấy điện thoại di động ra, lấy số "ông chủ" từ trong danh bạ ra, soạn một tin nhắn gửi đi.
Nội dung tin nhắn là: “Cảm ơn ông chủ chỉ điểm!”
Thi Vực vừa ngồi xuống ở trước bàn ăn, liền nhìn thấy điện thoại để ở một bên chấn động lên.
Cánh tay dài duỗi ra, lấy di động qua, đầu ngón tay nhẹ xẹt qua trên màn hình, mở tin nhắn ra.
Híp mắt nhìn, khóe môi giương lên một đường cong.
Thẩm Chanh chỉ liếc anh một cái, liền bắt được động tác rất nhỏ này của anh.
”Cười chuyện gì?”
Thi Vực để điện thoại di động xuống, rót một ly nước trái cây đưa cho cô, môi mỏng hé mở: “Bảo bối, em nói đàn ông là bản thân đã hư, hay là bị người dạy hư?”
Thẩm Chanh không hiểu ý tứ của anh, lại nói: “Phải xem là loại đàn ông nào, giống như anh vậy, chính là bản thân đã hư. Như Tần Cận như vậy, là chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh từ từ đồi bại. Như Tôn Nham, hẳn là làm thế nào cũng sẽ không hư nổi....”
Thi Vực cười trầm thấp: “Vậy thì chưa chắc.”
”Tại sao?”
Thi Vực cười như không cười, trực tiếp bỏ qua vấn đề của cô, gắp một khối điểm tâm nhỏ để tới trong miệng cô, “Ngoan, mau ăn.”