Editor: May
Sau đó cảm giác trong lòng bàn tay nong nóng, ngứa một chút, như là có vật gì đó đang bò lên phía trên.
Thẩm Chanh chậm rãi mở mắt ra, thấy hai tiểu bảo bối nằm ở bên cạnh cô đang ngủ say, lúc này mới ngước mắt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Thi Vực nắm cánh tay của cô, dán lòng bàn tay của cô ở trên môi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khó trách sẽ cảm thấy vừa nóng lại ngứa.
Thẩm Chanh nhíu chặt mi tâm, lại nhắm mắt lại lần nữa, cánh môi khẽ mím, phát ra giọng nói thấp nhuyễn: “Đừng làm rộn....”
Cô muốn rút tay lại, nhưng Thi Vực lại không chịu buông cô ra, nắm chặt tay của cô, để đầu ngón tay của cô tới trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn.
Nhiệt độ trên môi anh rất cao, giữa răng lại có một cổ lạnh lẽo dán người.
Lực đạo cứng không lớn không nhỏ, đắn đo vừa vặn.
”Đừng làm rộn...”
Thẩm Chanh lười biếng hé mở mắt, nhìn có vẻ còn có mấy phần buồn ngủ.
Lúc này Thi Vực mới dừng môi và tay làm loạn lại, híp cặp mắt có thể dụ người lún sâu nhìn cô, hạ thấp giọng nói hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
”Không ngon.”
Thẩm Chanh lắc đầu, vẻ mặt bối rối.
Bận rộn loay hoay đến ba giờ sáng mới ngủ, làm sao có thể ngủ ngon.
Thi Vực không nói gì, trực tiếp đứng thẳng, vòng qua giường đi đến bên Thẩm Chanh nằm xuống.
Anh không nói một lời, một phát ôm lấy eo Thẩm Chanh từ phía sau, ôm chặt cô vào trong ngực,
”Còn để cho hai tên nhóc này ngủ cùng chúng ta không?” Giọng nói sâu lắng rất có từ tính, Thi Vực dán sát mặt gần đến bên mặt Thẩm Chanh.
”Nói sau đi.”
Thẩm Chanh ngoan ngoãn nằm ở trong lòng anh, lười biếng, ngay cả nhúc nhích một chút cũng không muốn.
Thấy cô là thật sự mệt mỏi, Thi Vực thất bại dựng thẳng lông mày, động tác êm ái quay thân thể của cô đối mặt với anh, ấn mặt cô đến trên ngực của anh, “Ngủ thêm một lát nữa.”
”Ừ.”
Thẩm Chanh đáp lại một tiếng, tựa ở lồng ngực của anh, rất nhanh lại ngủ thϊế͙p͙ đi.
Thi Vực ôm cô ngủ hơn hai mươi phút, chú ý tới hai tên nhóc bên cạnh bắt đầu có chút không an phận, phát ra âm thanh y y nha nha, lông mày lập tức nhíu lại.
Rút tay gối dưới cổ và mặt Thẩm Chanh về, xoay người xuống giường.
Động tác nhẹ nhàng chậm chạp ôm lấy một tên nhóc trong đó, vừa dỗ, vừa ôm bé đi ra khỏi phòng, giao cho người giúp việc chuyên chăm sóc bé cưng.
Sau khi người giúp việc ôm bé về phòng trẻ trấn an tốt, liền theo lời căn dặn của Thi Vực đi ôm bảo bối khác ra.
Đóng cửa phòng, lông mày vẫn luôn nhíu chặt của người đàn ông này mới giãn ra một chút.
Đứa nhỏ, còn phiền toái hơn cả phụ nữ!
Nhìn người phụ nữ đang ngủ say trên giường ngủ, anh nhíu nhíu mày, xoay người đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy ào ào truyền đến, Thẩm Chanh tỉnh lại.
Mở mắt ra, thấy trên giường rộng lớn chỉ có một mình cô, không kiềm được nhíu nhíu mày.
Hai tên nhóc kia, bị ôm ra ngoài rồi?
Đưa tay vuốt vuốt đôi mắt chua xót, lúc này cô mới xoay người xuống giường.
Liếc mắt nhìn phương hướng cửa phòng tắm, nhìn thấy cửa đánh bóng chiếu ra bóng dáng thon dài, biết anh đang tắm rửa ở bên trong, mới mở cửa phòng đi ra ngoài.
Lúc đi phòng trẻ, người giúp việc đang cho Tiểu Ngạo Tước và Tiểu Thiên Tước ßú❤ sữa.
Bọn nhỏ ngậm núm ɖú cao su dùng sức ʍút̼ vào, phát ra âm thanh chậc chậc.
Nhìn thấy Thẩm Chanh đi vào, người giúp việc như là nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Thiếu phu nhân, hôm nay thời tiết tốt, có muốn mang hai vị tiểu thiếu gia đi ra ngoài hít thở không khí không?”
Thẩm Chanh ừ một tiếng, đi lên trước nhận bình sữa từ trong tay người giúp việc, vừa cho đứa nhỏ bú, vừa căn dặn: “Một lát nữa đẩy xe em bé đã chuẩn bị tốt tới, tôi dẫn bọn nhỏ đi ra ngoài.”
Người giúp việc đáp: “Dạ, thiếu phu nhân.”