Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 565: Khả năng rời khỏi tôi, cơ bản là số không

Đúng lúc đó, trợ lý chậm rãi đi tới từ một bên.
Cô ta là đến nói xin lỗi, nhưng lại không biết mở miệng nói như thế nào.
Bởi vì lúc trước, thái độ của cô ta quá kém.
Nghe được giọng nói này, Thẩm Chanh ngược lại ngẩng đầu lên trước nhìn một cái.


Thấy là người trợ lý ngăn cản cô lúc trước, cũng không có ý định để ở trong lòng, đứng dậy nói với Tô San một câu: “Đi trước đây.” Vẫn không quay đầu lại chút nào, rời khỏi studio.
”San, chị San....”
Nhìn Thẩm Chanh đi xa, trợ lý mới chuyển dời tầm mắt đến trên người Tô San.


Tô San đứng dậy, nhìn cô ta một cái: “Tự cầu nhiều phúc đi.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Lưu lại trợ lý đứng một mình tại chỗ, không biết làm sao.
Chưa đến mấy phút, đã có người tới nói với trợ lý, cô ta bị đuổi việc.


Nguyên nhân bị đuổi việc là: Làm việc quá chuyên nghiệp, thế cho nên ngăn cản người không nên ngăn cản.
Đương nhiên, chuyện này cũng không có bao nhiêu liên quan với Thẩm Chanh.
Bởi vì trợ lý bị đuổi việc, hoàn toàn là bởi vì người phụ trách đoàn làm phim không muốn để cho mình bị liên quan đến.


Đắc tội với người phụ nữ của Thi Vực, luôn có người phải trả giá thật lớn.
Sau khi Thẩm Chanh rời khỏi tổ phim, lái xe đi tiệm chụp ảnh áo cưới Danh Nhân Quốc Tế, thử quần áo.
Tiệm ảnh định chế cho cô hai bộ quần áo, một bộ là áo cưới, một bộ là áo sơ mi và quần soóc.


Áo cưới là định chế theo số đo thân thể, vừa người, thiết kế áo cúp ngực, kiểu dáng đơn giản và thanh lịch, tuy rằng chất liệu áo cưới không tính là rất tốt, nhưng mặc lên người hiệu quả tổng thể lại rất không tồi.


Thiết kế quần áo sơ mi thì càng thêm bình thường, kiểu rộng thùng thình, chiều dài vừa vặn đến bắp đùi.
Thật ra tác dụng quần soóc không lớn, chẳng qua chỉ để tránh lộ ra mà thôi.


Nhưng cho dù là quần áo bình thường như vậy, mặc ở trên người Thẩm Chanh, cũng làm cho cô mặc ra hương vị khiến người kinh sợ.
Áo sơ mi màu trắng mặc lên người cô, gợi cảm lại quyến rũ.
Thẩm Chanh đứng ở trước gương, cúi đầu chỉnh sửa lại quần áo.


Đột nhiên, bên hông phủ lên một bàn tay to ấm áp.
Cô hoảng hồn, chợt ngẩng đầu lên.
Từ trong gương nhìn thấy, một người đàn ông dáng người cao lớn đang dán thật chặt sau lưng cô, một tay ôm eo của cô, một tay nắm một lọn tóc của cô lên để tới dưới mũi ngửi.


Tư thái người đàn ông lười biếng, vẻ mặt quyến rũ, mặc một bộ áo sơ mi màu đen cùng kiểu, cổ áo khẽ rộng mở lộ ra da thịt màu lúa mì, khiến người ta vừa nhìn liền không dứt ánh mắt ra được.
Thẩm Chanh xoay người, ngước mắt nhìn anh, “Anh đến đây lúc nào?”


Thi Vực dùng tay vòng lên eo cô, dùng sức mang cô về phía trước, để cô hoàn toàn dán ở trên thân thể của anh, híp đôi mắt thâm sâu lại, khóe môi giương nhẹ: “Ở trước khi em tới.”
Ở trước khi em tới?
Thẩm Chanh không kiềm được nhíu mày, “Vậy sao em không thấy được xe của anh?”


Thi Vực dùng tay chỉnh sửa đầu tóc hơi có chút rối bời thay cô, trầm giọng mà quyến rũ: “Có xe riêng đưa.”
Thẩm Chanh ồ một tiếng, mới sực nhớ ra gì đó, hỏi anh, “Anh biết em sẽ đến đây?”
”Ừ.”
”Làm sao anh biết.”


Thi Vực cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn lỗ tai của cô, mờ ám thổi một ngụm hơi nóng: “Anh cảm giác được.”
Thẩm Chanh đưa tay đẩy mặt của anh ra, “Cũng biết đùa bỡn lưu manh!”


Thi Vực một phát bưng lấy mặt của cô, hôn ở môi cô một cái, dùng chóp mũi ma xát cánh môi của cô, mờ ám nói: “Mới mấy giờ không gặp em, đã nhớ em nhớ đến sắp điên khùng. Hơn nữa, mỗi thời mỗi khắc đều muốn giở trò lưu manh với em.”


Thẩm Chanh liếc nhìn anh: “Vậy nếu ngày nào đó em rời khỏi anh thì phải làm sao đây.”
Môi mỏng khêu gợi khẽ mím động: “Trên cơ bản, khả năng này chỉ là con số lẻ.”