Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 552: Đi tắm

Editor: May
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô nghĩ, dựa theo tính nết của người đàn ông này, nhất định sẽ không đồng ý.
Nhưng không ngờ, Thi Vực lại ừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.


Anh đột nhiên duỗi cánh tay dài ra, mở ra đèn thủy tinh đèn bàn trên tủ đầu giường, lại tận lực chỉnh ngọn đèn cực kỳ tối.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu lên hai người trên giường, càng lộ ra vẻ mờ ám.


Vừa rồi dây dưa một chút qua đi, nút áo trên người Thẩm Chanh bị cởi vài viên, quần áo bị vén đến vị trí phần eo trở lên, mơ hồ lộ ra vòng eo mảnh khảnh, rất gợi cảm.
Trên mặt tinh tế có đỏ lựng, con ngươi hơi chuyển, đột nhiên sinh ra một ý nhị quyến rũ xinh đẹp.
”Muốn sao?”


Thi Vực cúi đầu, nhìn tiểu yêu tinh hấp dẫn trước mặt này, nặng nề hỏi.
Hỏi đến trực tiếp như vậy, cũng không biết uyển chuyển một chút sao?
”Không muốn.” Nghĩ một đằng nói một lẻo phun ra hai chữ.


Hơn hai mươi tuổi chính là lứa tuổi khó tự kiềm chế ȶìиɦ ɖu͙ƈ nhất, một nam một nữ ngủ ở trên một cái giường, làm sao có thể sẽ không muốn.
Hơn nữa, còn là vợ chồng.
Dù là ngày ngày muốn, cũng rất bình thường.
Từ khi Thẩm Chanh mang thai đến hiện tại, thời gian đã qua hơn một năm.


Khoảng thời gian này, hai người chỉ từng có một lần, bình thường hôn nhẹ ôm ôm, chẳng qua chỉ giảm bớt một chút nhu cầu của bản thân.
Không đợi Thẩm Chanh mở miệng, Thi Vực động môi mỏng một chút: “Anh muốn.”
Làm một người đàn ông bình thường, anh đã gần như ở ranh giới sắp sụp đổ.


Thẩm Chanh nhẹ khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, bộ dạng kiều diễm ướt át này, giống như là một đóa hấp dẫn hoa hồng, khiến người ta suy nghĩ lung tung hết lần này đến lần khác.
Cô đột nhiên đưa tay, dùng bụng ngón trỏ chậm rãi xẹt qua môi Thi Vực, mê say nhìn anh.


Người phụ nữ này! Câu dẫn anh một cách xích lõa!
Đối mặt với vưu vật trên giường, Thi Vực đã là dục hỏa đốt người, Thi Vực hận không thể lập tức nuốt cô vào trong bụng.
Dục vọng xông đỏ hai mắt, anh chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng, không nhịn được buông lỏng nơ một chút.


Hàm răng cắn đôi môi từ từ buông ra, Thẩm Chanh bất giác kéo cổ áo xuống.
Nhất thời, cả căn phòng đều đầy những hơi thở ý loạn tình mê.
Thi Vực không nói được lời nào, trực tiếp cúi đầu hôn miệng của cô, mở thế công mạnh mẽ ra.


Nhẹ nhàng cạy hàm răng, ʍút̼ thật sâu lấy hương vị ngọt ngào của cô.
Thẩm Chanh vừa dùng tay đẩy anh, vừa bắt đầu đáp lại....
Dùng hành động thực tế chứng minh cái gì gọi là lấy lui làm tiến, giả bộ từ chối.


Thi Vực rời khỏi môi của cô, híp con ngươi nhìn cô, cánh môi ửng đỏ, nhưng lại là một loại quyến rũ khác.
”Đi tắm!”
Lúc nói chuyện, hơi thở Thẩm Chanh có chút không đều đặn.


Thi Vực nhìn cô một lát, lại phủ lên môi của cô, hung hăng ʍút̼ hai cái, mới không tình nguyện đứng dậy đi phòng tắm.
Rất nhanh, truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Thẩm Chanh nằm trên giường khoảng một phút đồng hồ, đứng dậy sửa sang lại quần áo mất trật tự một chút, đi phòng trẻ.


Đèn trong phòng trẻ sáng rỡ, nhưng ánh sáng chỉnh đến cực kỳ thấp, là vì tránh tạo thành thương tổn với mắt của đứa nhỏ.
Trên giường trẻ con, hai túi sữa nhỏ đang ngủ rất sâu.
Tuy rằng đang ngủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ phát ra âm thanh y y nha nha.


Thẩm Chanh ngồi xổm ở bên giường, nhìn hai tên nhóc giống nhau như đúc kia, khóe môi không khỏi giương lên chút nụ cười thỏa mãn.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt hai đứa nhỏ một cút.
Lúc đang muốn thu hồi tay....
”Oa!”


Dường như là cảm nhận được gì đó, một đứa nhỏ trong đó đột nhiên khóc lên.
Thẩm Chanh nghe tiếng nhíu mày, lúc đang muốn đi dỗ dành, đứa nhỏ lại đột nhiên ngừng tiếng khóc.
Vươn tay nhỏ vào trong miệng hít hai cái, lại ngủ thϊế͙p͙ đi