Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 537: Anh yêu em

Thi Vực đưa tay nắm chặt cằm của cô, dùng sức nâng lên, để cho cô nhìn thẳng anh càng sâu: “Thẩm Chanh Tử, em nhớ kỹ, mặc kệ em lỏng hay không, anh đều thích.”
Thẩm Chanh nghe tiếng, nhăn lông mày một chút.


Vốn cho là anh sẽ nói về sau không cho phép lại tìm kiếm mấy thứ bậy bạ này nữa linh tinh, không ngờ anh sẽ nói những lời này.
Mặc kệ em lỏng hay không, anh đều thích.
Một câu này, hẳn là xem như là thổ lộ.
Nghĩ đến đây, cô lại cảm thấy, sao hiện tại mình có thể dễ dàng thỏa mãn như vậy.


Chẳng qua chỉ là một câu mà thôi, lại có thể làm cho tất cả tức giận của cô đều tan thành mây khói, muốn tức giận nữa không giận nổi.
”Em tìm kiếm chơi thôi.”
Tuy rằng bị phát hiện, nhưng cũng không thể thật sự có sao nói vậy.


Thẩm Chanh cô không sợ trời không sợ đất, lại biết sợ nơi đó lỏng?
Quá buồn cười rồi!
Thi Vực cứ cô chừng nửa phút, ánh mắt từ một mảnh lạnh như băng đến nóng rực, sau đó bắt đầu trở nên nóng hổi.
Cuối cùng anh buông lỏng cái cằm Thẩm Chanh ra, đẩy cô đến trên giường.


Chân thon dài nâng chân trên sàn nhà lên, trực tiếp nằm xuống ở bên cạnh cô, đắp chăn thay cô, sau đó ôm cô vào trong ngực.
Lửa nóng căng đầy lồng ngực áp lực Thẩm Chanh chặt chẽ, làm cô cảm giác được rõ ràng tiếng tim đập của anh.


Nhiệt độ trên người của anh, dường như là cảm xúc thiêu đốt nồng đậm mãnh liệt.
”Nếu như em thật sự lỏng thì phải làm sao đây?”
Mới vừa rồi còn cảm thấy không thể mở miệng nói một chữ đó, nhưng Thẩm Chanh vẫn đã nói ra.
Thi Vực lạnh lùng phun ra một câu: “Nên làm gì thì làm.”


”Vậy phải làm như thế nào?”
”Làm trên giường.”
”Anh lại giở trò lưu manh....”
”Trừ em ra, em thấy anh từng đùa giỡn lưu manh với những người phụ nữ khác chưa?”
”Hình như không có....”
”Chưa thấy đủ.”
”Sinh cho anh hai đứa con trai, em đủ thỏa mãn rồi chứ.”


”Sinh hai nữa thì mới gọi là thấy đủ.”
”Ai muốn sinh hai nữa!”
”Em.”
”Không muốn sinh!”
”Tùy em.”
”Nhưng, nếu có thể sinh hai một lần nữa, có thể suy xét cân nhắc. Nhưng, kỹ thuật của anh sẽ không có tốt như vậy đâu, Sinh con trai hay là con gái, vốn chẳng phải do anh có thể khống chế.”


”Kỹ thuật được hay không, em rõ ràng nhất.”
”Anh....”
Lời nói vừa xuất ra, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại đã bị ngăn chặn nghiêm nghiêm thực thực.
Một cổ hương khí bạc hà lành lạnh thấu xương xông vào mũi.
Môi của anh, mềm mại mà ôn nhu.


Thẩm Chanh lại bị anh giam cầm vào trong ngực, như sắp bị anh dụi vào trong xương cốt.
Nụ hôn của anh bắt đầu trở nên bá đạo, sau khi một phen công thành đoạt đất, cuối cùng cũng bỏ qua cho cô gái nhỏ gần như muốn ngạt thở.
Thi Vực ôm cô, dùng cái trán chống đỡ trán của cô, chóp mũi chạm vào nhau.


”Anh yêu em.”
Giọng nói của anh rất thấp rất thấp, lúc nói ra ba chữ kia liền khiến người ta gần như không nghe rõ được.
Thẩm Chanh ngước mắt nhìn anh, “Gì?”
”Anh yêu em.”
Lần này, môi mỏng khêu gợi làm ra hình dáng phát âm, nhưng không có phát ra một chút âm thanh.


Nếu như là những lời khác, có lẽ Thẩm Chanh đọc không hiểu hình môi của anh.
Nhưng ba chữ anh yêu em này, quá mức nhạy cảm.
Chỉ liếc mắt một cái, cô biết ngay, anh mới vừa nói là ba chữ kia.
Có lẽ cô có chút khác với những người phụ nữ khác, nhưng có vài điểm, lại hoàn toàn giống nhau.


Muốn nghe lời nói của người quan tâm nhất: Anh yêu em.
Cô dúi đầu vào trong ngực của anh, nhẹ nói: “Em cũng vậy.”
Thi Vực lấy tay nâng mặt của cô lên, híp đôi mắt sâu thẳm, nhìn bộ dáng giống như không có ý định cứ như vậy bỏ qua cho cô.
”Gì?”


Anh dùng giọng điệu đồng dạng, hỏi ngược lại chữ này.
”Em yêu anh.”
Môi động, vẫn lặng lẽ.
Thi Vực hài lòng giương khóe môi đẹp mắt lên, ôm chặt bộ dáng nhỏ xinh trong ngực, chậm rãi khép mắt lại.