Editor: May
Thi Vực bước xuống từ trên xe, khom người muốn ôm Thẩm Chanh xuống xe.
”Không cần, tự mình đi.”
Bởi vì lúc xuất viện bác sĩ đã thông báo, sau khi sinh nhất định phải lập tức xuống giường hoạt động, hơn nữa phải đảm bảo hoạt động đủ thời gian, cho nên Thẩm Chanh định tuân theo lời dặn của bác sĩ.
Cô không hề muốn biến thành yếu ớt chút nào....
Lần này, Thi Vực không có miễn cưỡng cô, động tác dịu dàng đỡ cô xuống xe.
Trải qua ba ngày điều dưỡng, thân thể Thẩm Chanh đã khôi phục không ít, ít nhất đi đường đã không còn quá khó khăn.
Thấy cô không có gì khó chịu, mi tâm nhíu chặt của Thi Vực mới chậm rãi giãn ra.
Thân thể thẳng tắp tuấn dật, giống như là một đế vương tôn quý tiếp nhận thần phục của con dân, phong hoa tuyệt đại.
Anh ôm lấy Thẩm Chanh, chậm rãi đi tới phòng khách.
Bởi vì phụ nữ ở cữ không thể ra gió, cho nên trước khi vào phòng khách, anh vẫn luôn giữ đầu của Thẩm Chanh ở trong lòng anh.
Một động tác lơ đãng này, lại khiến tất cả mọi người đều nhìn ra được, anh có bao nhiêu quan tâm đến người phụ nữ bên cạnh.
Thậm chí có người ý thức được, nếu như có thể, anh nhất định sẽ nâng niu cô trong lòng bàn tay để cưng chiều.
Một đường đi qua, hơi thở lạnh lùng phát ra từ trên người Thi Vực cũng làm cho các người hầu đều không dám thở mạnh, lần lượt cúi đầu xuống rất nhiều.
”Trong nhà lại có người mới đến?”
Thẩm Chanh luôn rất nhạy cảm, chỉ quét nhẹ mọi người, liền phát hiện rất nhiều khuôn mặt mới.
”Ừ.” Thi Vực lạnh nhạt đáp lại một tiếng.
Một người giúp việc làm lâu năm trong biệt thự ở bên cạnh vội vàng tiến lên, ngoan ngoãn lễ phép giải thích: “Thiếu phu nhân, mới tới mười người giúp việc, đều là nhân viên hộ lý chuyên nghiệp, các cô đều có bằng cấp cao, IQ cao, giàu tình thương. Rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, xin thiếu phu nhân yên tâm.”
Mười người hộ lý chuyên nghiệp, chăm sóc hai đứa nhỏ?!
Có phải là quá mức phát hỏa rồi không?
Cô ngẩng đầu nhìn Thi Vực, “Nhiều người chăm sóc đứa nhỏ như vậy.... Vậy em thì sao?”
”Chăm sóc anh.”
Thi Vực nhẹ nhàng giương môi, nâng cằm Thẩm Chanh lên, nhìn chằm chằm con ngươi của cô, trong mắt nồng đậm nhu tình không tan đi được, từ đầu đến cuối đêì không có một chút dao động.
”Nghĩ tốt lắm!”
Thẩm Chanh trừng mắt liếc anh một cái, đẩy anh ra, vịn tay vịn cầu thang đi lên lầu.
Đứa nhỏ trên lầu, cô muốn đi xem trước tiên.
Nhìn bóng dáng nhỏ xinh biến mất tại một ngã rẽ trên lầu, Thi Vực giơ khóe môi lên, nở nụ cười.
Căn dặn người giúp việc chăm sóc cô thật tốt, liền trở về công ty.
Trong khoảng thời gian này gác lại không ít công việc, cũng đến lúc đi xử lý rồi.
Lúc Thẩm Chanh lên lầu vào phòng trẻ, thấy Ôn Uyển đang chơi vui vẻ với bọn nhỏ.
Bà cầm trong tay một quả cầu nhỏ lông xù, nhẹ nhàng ma xát trong lòng bàn tay hai đứa nhỏ.
”Y....”
”Ê a....”
Nghe âm thanh trẻ con mềm nhũn như thế, trái tim Thẩm Chanh lập tức liền trở nên nhu hòa.
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh Ôn Uyển, hô một tiếng mẹ chồng, sau đó cùng Ôn Uyển trêu chọc hai tên nhóc.
”Oa!”
”Oa oa....”
Trẻ con mới sinh, quả nhiên là ngày tháng sáu, thay đổi bất thường.
Mới vừa rồi còn chơi vui vẻ, chớp mắt liền khóc lên.
Tiếng khóc oa oa oa, vang dội lại chói tai, quanh quẩn ở trong phòng rộng lớn.
Sau khi chuyên gia phụ trách chăm sóc hai đứa nhỏ nghe được tiếng khóc, cuống quít chạy vào phòng, đầu tiên là kiểm tra tã đứa nhỏ một chút, dùng nhiệt kế đo thử nhiệt độ, sau đó kiểm tra chỗ rốn đứa nhỏ có tổn thương hay không.
Sau khi xác định không có vấn đề, mới nói cho Thẩm Chanh và Ôn Uyển: “Thiếu phu nhân, phu nhân, có lẽ hai vị tiểu thiếu gia đói rồi.”
Các cô nói xong, dùng núm ɖú cao su sạch sẽ trấn an dò xét ở bên miệng đứa nhỏ một chút.
Núm ɖú cao su vừa để tới bên môi, hai đứa nhỏ liền theo bản năng nghiêng đầu, muốn dùng miệng ngậm núm ɖú cao su.
Đây là phản ứng đói rồi mới có.