Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 469: Không bằng làm cho kích thích hơn một chút

Ngày xưa khi Thi Vực đối mặt với loại cục diện này, có lẽ sẽ động ý nghĩ như vậy, nhưng tình huống hiện tại không giống, anh phải gắng giữ tỉnh táo.
Lòng ngón tay sờ qua từ số 0 đến số 9, do dự ngắn ngủi qua đi, anh dùng tốc độ cực nhanh nhập vào 16 con số.


Sau khi ấn phím xác nhận, hệ thống âm thanh nhắc nhở vang lên lần nữa: “Sai mật mã, sai mật mã....”
Sai?
Thi Vực híp mắt, ngón tay lại sờ qua lại trên những con số kia một chút.
Mười giây đồng hồ tự hỏi qua đi, anh lại ấn phím tiếp, 1....
Sau đó nhập vào 9870421, 19880202, sau đó ấn phím xác nhận!
Két....


Cửa mật mã mở ra.
Tần Cận sửng sốt, “Mở rồi? Anh biết mật mã?”
Thi Vực không trả lời vấn đề của anh ta, trong con ngươi lạnh chìm kia lại lộ ra chút xúc động.
19870421, 19880202....
Chợt, anh giương môi cười khẽ.
Trong nụ cười như vậy bao hàm quá nhiều thâm ý, có lẽ ngay cả chính anh cũng không rõ lắm.


Cùng lúc đó.
Thẩm Chanh vẫn còn ôm gối ngồi bệt dưới đất, hai mắt trống rỗng nhìn một phương hướng nào đó xuất thần.
Nước mắt ở trên mặt đã khô, ánh mắt có chút đỏ lên.


Phượng Cửu Mị đẩy cửa phòng ra đi tới, thấy cô lặng im bất động dựa vào vách tường, hắn cười khẽ lên: “Anh ta không có chết.”
Thẩm Chanh chợt ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt mỉm cười kia, “.... Vẫn chưa chết?”
Phượng Cửu Mị khẽ gật đầu, xem như trả lời vấn đề của cô.


”Vẫn chưa chết?”
Thẩm Chanh cứ nhìn hắn như thế, lặp lại vấn đề một lần.
Phượng Cửu Mị đi về phía cô, đứng ở trước mặt cô, nhìn xuống cô từ trên cao: “Cô đứng dậy, tôi cho cô biết.”
Lời của hắn gần như vừa mới rơi xuống, Thẩm Chanh liền vịn vách tường đứng lên.


Bởi vì duy trì một động tác trong thời gian dài, chân của cô có chút run lên, lúc đứng dậy thân thể có chút không ổn định trọng tâm.
Phượng Cửu Mị vươn tay ra cầm cánh tay của cô, đợi sau khi cô ổn định thân thể, kịp thời buông lỏng tay.


Hắn ta giơ tay sửa sang lại vạt áo của mình một chút, xoay người rời đi.
Lúc đi tới cửa lại dừng chân, quay đầu lại, “Đi cùng tôi, rất nhanh, sẽ có một trò chơi mới sắp bắt đầu.”
Nói xong liền đi, Thẩm Chanh lại đột nhiên mở miệng gọi hắn ta lại: “Phượng Cửu Mị!”


Hắn ta dừng bước chân lại một chút, “Hả?”
Không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng của hắn, Thẩm Chanh hỏi từng chữ từng câu: “Rốt cuộc anh ấy còn sống hay không?”


”Vẫn còn.” Phượng Cửu Mị cười khẽ một tiếng: “Nhưng các người còn có thể ở bên nhau hay không, phải xem trò chơi này kết thúc như thế nào. Tôi thắng, anh ta chết. Anh ta thắng, tôi thả cô.”
Nghe được câu nói đó, Thẩm Chanh liền nở nụ cười.


Một trò chơi đánh cuộc một cái mạng, đánh cược cuộc đời hai con người, trò chơi lớn như vậy, dựa vào cái gì nói chơi liền chơi?


Thân hình Phượng Cửu Mị dừng một chút, sau vài giây quay đầu lại nhìn cô lần nữa, không biết khuôn mặt dưới mặt nạ mang theo vẻ mặt như thế nào, giọng nói lại vẫn mang theo ý cười: “Nếu như không phải là sự xuất hiện của cô, có lẽ trò chơi này sẽ làm đến càng lớn, đánh cược cũng không chỉ là một cái mạng.”


Hắn ta nói xong dừng một chút, tiếp tục nói: “Cô, thật sự rất đặc biệt.”
Đối diện với tầm mắt của hắn ta, Thẩm Chanh cười đến mở rộng: “Anh thích chơi trò chơi như thế, vậy không bằng đổi cách thức, để cho càng kích thích hơn một chút.”
Phượng Cửu Mị khó hiểu, “Hả?”


”Người chơi trò chơi không thay đổi, nhưng phải cược lớn thêm một chút.” Thẩm Chanh nâng khóe môi, cười má lúm đồng tiền như hoa, “Anh ấy thắng, anh thả tôi đi. Anh thắng, tôi và anh ấy cùng chết.”