Editor: May
Lái xe ra khoảng ít nhất mười km, tốc độ còn đang không ngừng đề cao.
Thi Vực giống như là liệp báo bị kích phát thú tính, khí phách tuôn ra giữa lúc giơ tay nhấc chân.
"Chơi vui không?"
Thẩm Chanh vẫn luôn lặng im không nói, cuối cùng đã có phản ứng.
Cô lười nhác nghiêng dựa vào chỗ ghế trước, chân dài thẳng tắp hào phóng bắt chéo lên nhau.
Dáng ngồi lộ liễu, thật sự là làm cho người ta mơ màng liên tiếp.
Thi Vực nhìn không chớp mắt, chỉ là nheo con ngươi quyến rũ lại, "Gia cảm thấy còn chưa đủ kích thích."
Nói xong, chân giẫm chân ga lại tăng lực đạo lên.
Chưa đủ kích thích thật sao?! Thẩm Chanh nhíu mày, "Vậy thì tìm chỗ dừng xe, lão nương đến chơi với anh!"
Thi Vực nghe tiếng giương môi, tay xinh đẹp nắm tay lái chuyển một cái, xe vòng qua một chỗ ngoặt, như bão tố nhanh chóng tiến tới trạm thu phí trước mặt.
Ở dưới cái nhìn soi mói kinh ngạc của nhân viên thu phí, Thẩm Chanh và Thi Vực không kiếng nể gì trao đổi vị trí với nhau....
Biết giá cả chiếc xe này xa xỉ, thậm chí có thể mua lại cả con đường cao tốc, tự nhiên không một nhân viên nào dám tới trước ngăn lại.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế lái, chậm rãi buộc dây an toàn, rồi cuốn ống tay áo sơ mi lên....
Khởi động động cơ, nới lỏng bộ ly hợp giẫm chân ga, làm liền một mạch.
Một tay Thi Vực đỡ mặt dựa vào ở trên cửa kính xe, cặp mắt đào hoa có thể hấp dẫn vùi sâu người ta vào trong đó có chút hứng thú nhìn Thẩm Chanh.
Chỉ thấy cô nhấn cần ga đến cuối cùng....
Ầm.... vèo....
Xe như tên rời cung, giữa ánh sáng điện, mãnh liệt bão tố tiến lên.
Mỗi khi vượt qua một chiếc xe, nhanh, chính xác, vững vàng.
Một tay thủ sẵn ở tay lái xoay tròn, Thẩm Chanh híp đôi mắt đẹp, bình tĩnh tự nhiên.
Cỗ xe khác ở trên đường cao tốc, trong nháy mắt chiếc xe sang trọng này chợt giống như bão tố, đều lần lượt né tránh.
Bình thường ở trên đường cao tốc, một khi có xe ma xát va chạm, đều sẽ tông vào đuôi xe rất nghiêm trọng.
Hậu quả tạo thành, vừa nghĩ liền biết....
Phần đông tài xế đều bị tốc độ xe của Thẩm Chanh dọa chết khϊế͙p͙, nếu cọ xát chiếc xe kia, họ - mẹ kiếp không ăn không uống cả đời cũng không đền nổi!
"Kẻ điên!"
"Vội vàng đi đầu thai à!"
"Muốn chết cũng đừng kéo chúng tôi làm đệm lưng...."
Một màn tránh thoát mạo hiểm, bọn tài xế không nhịn được nhỏ giọng chửi bới, hiển nhiên là đang tức giận vì chịu kinh hãi khổng lồ vừa rồi.
Trong lúc đang lái xe nhanh, Thi Vực liếc nhìn Thẩm Chanh, có chút hứng thú hỏi câu, "Có bằng lái không?"
Thẩm Chanh nhìn về phía trước, chỉ là lạnh hừ mũi với lời nói của anh, "Anh quản được sao."
Giương môi, anh cười trêu tức: "Nếu không có, tôi sẽ báo cảnh sát."
Thẩm Chanh: "...."
Mũi chân nhẹ phanh lại, cô dần dần thả chậm tốc độ xe.
Thi Vực híp híp mắt, không nhanh không chậm nói: "Không bằng lái, tạm giam mười lăm ngày."
Thẩm Chanh nghiêng mắt nhìn anh, khẽ cười nói: "Lớn như vậy rồi, nhưng tôi thật sự chưa từng đi cục cảnh sát uống trà qua. Không bằng xin anh thương xót, thành toàn cho tôi một lần."
Trong con ngươi đào hoa thâm thúy xẹt qua một nghiền ngẫm rõ ràng, "Hả? Em nói đến lúc đó tôi dùng thân phận gì đến nộp tiền bảo lãnh em mới tốt."
"Còn cần hỏi, đương nhiên là kẻ thù rồi!"
"Kẻ thù?" Anh cười đến ngả ngớn, "Em có thấy người đi cục cảnh sát nộp tiền bảo lãnh kẻ thù của mình chưa?"
"Đúng là không có nha! Cho nên mới nói anh có bệnh...."
Thi Vực giận quá hóa cười, "Tôi rất khỏe mạnh, em là dùng phương pháp gì luyện mình thành đến bách độc bất xâm."
"Cảm thấy hứng thú với cuộc sống cá nhân của người khác như vậy, anh là tâm lý biến thái, hay là khi còn bé chịu ngược đãi quá sâu?!"
Không biết tại sao, Thẩm Chanh đột nhiên nhiên có loại xúc động muốn nhào nặn tên yêu nghiệt bên cạnh này thành bánh bao thịt.