Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 446: Bởi vì tâm không ở đây, cho nên không quan tâm

Thẩm Chanh đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, tính dùng cách này để giảm bớt không thoải mái của thân thể.
Cảm giác choáng váng vẫn đang kéo dài, nhưng đã không còn khó chịu như vừa rồi nữa.
Qua một hồi lâu, cô mới chậm rãi mở mắt.
Giữa lông mày, giống như là có chút bận tâm.


Loại cảm giác choáng váng này, hôm nay đã là lần thứ ba rồi.
Hai lần trước không có nghiêm trọng như vậy, cô cũng không có để ở trong lòng.
Nhưng vừa rồi....
Nếu như không phải cắn răng gượng chống, cô có thể đã ngất đi.


Ý thức được không thể lơ là loại tình huống này, Thẩm Chanh liền vịn bên cạnh đứng lên.
Cô không muốn khuếch trương rắc rối này, cho nên tính đi bệnh viện một chuyến.
Căn dặn tài xế lái xe tới đây, cô ngồi vào chỗ ngồi phía sau.


Tài xế hỏi cô đi nơi nào, cô thuận miệng nói một quán cà phê.
Sau khi xuống xe, đợi cho tài xế đi xa, cô mới ngoắc ngăn một chiếc taxi lại.
Taxi dừng lại ở ngoài cửa lớn bệnh viện bà mẹ và trẻ em, cô trả tiền xuống xe, đi vào trong bệnh viện.
Bởi vì trên chân có thương tích, cô đi rất chậm.


Lúc mấy người phụ nữ có thai chung quanh đi qua bên cạnh cô, cũng không nhịn được nhìn lên người cô vài lần.
Người có chút tinh mắt có thể nhìn ra bụng cô hơi nhô lên, biết cô là đang mang thai, trong mắt không kiềm được lộ ra vẻ khinh bỉ.


Ánh mắt như vậy như là nói: Bụng còn chưa lớn lên, không đến mức khẩn trương như vậy chứ!
Đối với từng đạo ánh mắt khác thường, Thẩm Chanh coi như không thấy.
Ngược lại từng đợt mùi nước trừ độc, khiến cô không nhịn được liền bịt mũi lại.


Mùi gay mũi lại khó ngửi, không khỏi làm cô nghĩ đến sanh con....
Tính toán một chút, ngày mai sẽ đến bốn tháng.
Cách ngày sinh dự tính chỉ còn hơn năm tháng, sắp rồi.
Đi chỗ đăng ký lấy số, ở dưới sự hướng dẫn của y tá đến phòng khám bệnh khoa phụ sản.


Bác sĩ trong văn phòng, có không ít người đang đợi ở phía sau, về cơ bản đều là một vài vợ chồng nhỏ có đôi có cặp.
Thẩm Chanh tìm một chỗ ngồi xuống, xếp hàng ở tuốt phía sau.
Chỗ ngồi của cô rõ ràng ở nơi hẻo lánh, nhưng vẫn có mấy người đàn ông chú ý tới cô.


Phụ nữ có thai chờ làm kiểm tra ở chỗ này, không ít người đều là thân hình mập mạp, trên mặt có màu lốm đốm, chỉ có một mình cô là dáng người uyển chuyển, trên mặt càng không có một chút tỳ vết nào.


Cô cứ im lặng ngồi ở một bên như thế, hào quang trên người đều đã đè ép tất cả phụ nữ xuống.
Đưa tay vén một lọng tóc rối bời đến sau tai, động tác hờ hững, khiến không ít đàn ông đều tâm viên ý mã.


Những người đàn ông kia cả ngày đều đối mặt với thiếu phụ luống tuổi, tự nhiên không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần.
Nhưng nơi này là trường hợp công cộng, lại có vợ ở đây, bọn họ không thể không không thu liễm.


Chỉ nhìn Thẩm Chanh hai lần, liền quy củ thar tầm mắt về trên người của vợ mình.
Đợi khoảng hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng đến phiên Thẩm Chanh.
Bác sĩ cầm phiếu của cô, vào kiểm tra đo huyết áp, vòng đo bụng, lại làm một loạt kiểm tra.


Cuối cùng mở ra bốn tờ hóa đơn cho cô, để cho cô đi nộp phí trước, sau đó đến tầng năm rút máu xét nghiệm.
Thẩm Chanh cầm ra xuống lầu, tính đi chỗ thu phí nộp phí.
Người chỗ thu phí hơi nhiều, Thẩm Chanh đợi ở bên cạnh một hồi, đợi cho không còn chật chội, cô mới đi qua xếp hàng.


Cô cúi đầu nhìn tờ danh sách trong tay, không để ý đến phía trước đứng một người.
”Chanh Tử.”
Thẳng đến khi bên tai vang lên một giọng nói ôn nhu, cô mới ngẩng đầu lên.
Lần này gặp nhau, cũng không giống như mỗi lần trước.
Trước đó, mỗi khi Thẩm Chanh nhìn thấy anh ta, liền xoay người rời đi.


Bởi vì anh ta là mộ Bạch.
Thế nhưng lần này cô không có, cứ đứng tại chỗ như thế, nhìn anh ta ở trước mặt, lạnh nhạt nói một câu: “Thật là trùng hợp.”
Bởi vì tâm không có ở đây, cho nên cô không quan tâm.