Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 397: : xem xem tình huống thân thể bây giờ của em

Mạc Cẩn đứng ở ngưỡng cửa gõ cửa.
Thẩm Chanh liếc anh ta một cái, không có phản ứng.
Đối với khinh thị của cô, Mạc Cẩn lại không có cách nào dùng dáng vẻ tổng thống để dọa cô.
Cho nên anh ta hoàn toàn bỏ qua thái độ của cô, bình tĩnh nhàn nhã đi đến.
”Ở quen chưa?”


Vẻ mặt Thẩm Chanh lạnh nhạt, không có trả lời vấn đề của anh ta.
Vừa không trả lời anh ta, cũng không yêu cầu anh ta rời đi.
Luôn có một số người, cho dù là ngồi ở chỗ kia, cũng có thể tự thành cảnh giới của một ngọn gió.
Rất hiển nhiên, Thẩm Chanh chính là người như vậy.


Cô đã biết rõ, mặc kệ cô làm cái gì, Mạc Cẩn cũng sẽ không thả cô đi.
Cho nên hiện tại cô không muốn lãng phí tinh lực ở trên người của một kẻ không quen biết.


Đi theo Mạc Cẩn vào, còn có một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng, đối với người này, Thẩm Chanh ngược lại nhìn thêm vài lần.


Người này, hoàn toàn không có loại khí chất yên ổn ấm áp trên người bác sĩ, thay vào đó là một cổ âm lãnh, trong mắt tam giác không lớn lộ ra ánh mắt không hiền hòa.
Chỉ nhìn ông ta một cái, trong lòng Thẩm Chanh liền dâng lên một chút dự cảm không tốt lắm.


Cô không kiềm được nghĩ đến chuyện trước đây, Mạc Khuynh Tâm muốn cô phá bỏ đứa nhỏ, hiện tại xem ra, những điều này là do ý của Mạc Cẩn.
Tham muốn chiếm hữu của người đàn ông này.... Còn mạnh hơn vẻ bề ngoài của anh ta nhiều.


Lúc này bảo bác sĩ đi đến gian phòng của cô, như vậy mục đích không cần nói cũng biết.
Trong lòng Thẩm Chanh có tính toán, nhưng trên mặt vẫn duy trì tỉnh táo lạnh nhạt trước sau như một.
Cô đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói.... Nhưng hiện tại cô chỉ có thể dựa vào chính mình.


Tuy rằng cô tin tưởng chỉ cần Thi Vực còn an toàn, liền nhất định sẽ tìm được cô, nhưng trước khi anh tới, cô nhất định phải một mình đối phó.
Cô lượn quanh với những người trong phủ tổng thống này, từ đó sẽ kéo dài thời gian.
Quả nhiên, rất nhanh lại có người làm đưa hòm thuốc tới.


Mạc Cẩn đi tới, nhẹ lời dỗ dành: “Đến, để bác sĩ bắt mạch cho em, xem xem tình huống thân thể bây giờ của em.”
Anh ta lại quay đầu gật đầu với bác sĩ một chút: “Bác sĩ Phùng, có thể rồi.”
Ý bảo ông ta tiến lên.


Bác sĩ Phùng là bác sĩ tốt nhất phủ tổng thống, cũng là một trong những thuộc hạ anh ta tín nhiệm nhất, chuyện này giao cho ông ta xử lý, Mạc Cẩn rất yên tâm.
Bác sĩ Phùng nói rất ít, bộ dạng thoạt nhìn rất xứng đôi với anh ta.
Sau khi nhận được sự cho phép, lấy hòm thuốc ra liền đi về phía Thẩm Chanh.


Tay Thẩm Chanh thả rủ xuống ở bên người, không để lại dấu vết siết thành quyền, cười khẽ: “Ông tới đây thử xem.”
Rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Chanh, bác sĩ Phùng ngừng lại, dò hỏi nhìn Mạc Cẩn.


Cũng không phải ông ta sợ Thẩm Chanh, bởi vì đối tượng ông ta phục vụ chỉ có một mình Mạc Cẩn.
Chỉ là ông ta nhìn ra được, thái độ của Mạc Cẩn đối với Thẩm Chanh là cực kỳ quan tâm, cho nên loại tình huống này, vẫn nên trưng cầu thái độ của Mạc Cẩn.


Mạc Cẩn nhìn Thẩm Chanh, cười giải thích: “Chỉ là xem hiện nay cơ thể của em có khoẻ mạnh hay không thôi, không có ý tứ gì khác.”
Thẩm Chanh ra vẻ sáng tỏ, khóe môi khơi gợi một chút nụ cười yếu ớt,“Nếu như tôi khoẻ mạnh, liền bảo ông ta phá bỏ con của tôi sao?”


Trong giọng nói đã mơ hồ lộ ra hơi lạnh dọa người.
Cô dường như vĩnh viễn đều đẹp như vậy, mặc kệ là tư thái gì, cũng làm cho người ta không nỡ dời mắt khỏi người cô.
Mạc Cẩn nhìn cô, trong nháy mắt có chút thất thần.


Anh thậm chí đã mềm lòng, không muốn cưỡng bách cô nữa, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt đó của cô, liền nổi cơn điên mất đi lý trí.
Đứa bé này.... Nhất định không thể lưu!
Cũng đúng lúc này, bỗng vang lên giọng nói trấn tĩnh của bác sĩ Phùng: “Tổng Thống đại nhân, được rồi.”