Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 372: Cô cho là mình che dấu rất khá sao?

372.
Editor: May
Nghe được tiếng nói của y tá, Thẩm Chanh khẽ gật đầu, đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng siêu âm.
Cô nằm ở trên giường kiểm tra, vén áo lên.
Bác sĩ chuẩn bị thỏa đáng, lúc muốn đặt dụng cụ kiểm tra lên bụng cô, thân thiết nhắc nhở: "Thẩm tiểu thư, có thể hơi lạnh."


Thẩm Chanh chỉ ừ một tiếng, không nói gì.
Lúc này bác sĩ mới cẩn thận dò xét dụng cụ kiểm tra lên bụng của cô, chuyển động qua lại, động tác nhẹ nhàng chậm chạp.
Bác sĩ nhìn hình ảnh dụng cụ hiển thị, hỏi, "Thẩm tiểu thư đây là lần siêu âm thứ mấy?"


Thẩm Chanh nhắm mắt lại, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng hơi động, "Lần đầu."
Trước đó, là kiểm tra máu xác định mang thai.
Bác sĩ cười cười: "Thai nhi phát triển không tệ, đã thành hình, hơn nữa tất cả phương diện đều đạt chỉ tiêu."
Thẩm Chanh vẫn chỉ ừ một tiếng, không nói lời dư thừa.


Bác sĩ quay đầu nhìn cô một cái, "Qua một tháng nữa, có thể đánh giá chính xác gới tình của thai nhi, nếu như Thẩm tiểu thư muốn biết là con trai hay con gái, có thể tới tìm tôi."
Thu hồi dụng cụ, bác sĩ cầm mấy tờ khăn giấy lau chất lỏng thuốc chết bụng Thẩm Chanh, sau đó đỡ cô ngồi dậy từ trên giường.


Thẩm Chanh xuống giường, chỉnh sửa áo xong, mới nói một câu: "Đều như nhau."
Bác sĩ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Cô đóng dấu kết quả tốt trên chữ ký, sau đó đưa cho Thẩm Chanh: "Thẩm tiểu thư yên tâm, tất cả đều bình thường."
"Cảm ơn."


Nhận tờ kết quả kiểm tra trên tay cô ta, Thẩm Chanh xoay người đi ra ngoài.
Cô vừa rời khỏi phòng kiểm tra, bác sĩ khác bên cạnh liền đỡ mắt kính lên, nói: "Người khác tới làm kiểm tra, ai cũng ước gì chúng ta nói cho họ biết giới tính thai nhi, nhưng cô ta thật oách, lại có thể chẳng hề có chút cảm giác hứng thú."


"Đó là đương nhiên, người ta chính là thiếu phu nhân nhà họ Thi, dù nằm trong nhà cũng có bác sĩ đích thân đi làm kiểm tra cho cô ta, giới tính thai nhi là cái gì, còn cần hỏi sao?"
"Vậy mới vừa rồi cô còn bảo cô ta đi đến tìm cô."


"Lời khách sáo mà cô nghe cũng không hiểu ư? Hơn nữa, tâm tình cô ta tốt, chúng ta mới có thể thêm tiền lương."
"Điều này cũng đúng.... Ai bảo người đàn ông của cô ta lợi hại như vậy chứ! Tất cả bệnh viện tư nhân ở thành Giang, không phải đều là của anh ta sao?"


Sau khi siêu âm xong, Thẩm Chanh cầm tờ kết quả đi ra khỏi khoa phụ sản.
Không ngờ, lúc đang đợi thang máy lại gặp được Mạc Khuynh Tâm.
Cửa thang máy mở ra, cô dẫn đầu đi vào, Mạc Khuynh Tâm ở phía sau cô cũng vào thang máy.
Sau đó, một số người cũng đi vào.


Thẩm Chanh và Mạc Khuynh Tâm đứng ở tuốt vị trí phía sau, giữa hai người cách nhau chưa tới nửa mét.
Thẩm Chanh rất rõ ràng, đó cũng không phải là tình cờ gặp nhau.
Nếu như cô đoán không sai, có người đang giám thị nhất cử nhất động của cô, sau đó nói hành tung của cô cho Mạc Khuynh Tâm.


Cho nên, cô ta mới sẽ xuất hiện ở nơi này.
"Thẩm tiểu thư, không ngờ chúng ta lại gặp mặt rồi." Mạc Khuynh Tâm vừa mới mở miệng, Thẩm Chanh liền chặt đứt lời của cô ta: "Nói đi, mục đích của cô là gì?"
Cô nhìn Mạc Khuynh Tâm, con ngươi lành lạnh, không có một chút nhiệt độ.


Trên mặt Mạc Khuynh Tâm mang ý cười, cô ta ra vẻ không rõ thâm ý hỏi, "Không biết Thẩm tiểu thư hỏi như vậy là có ý gì?"
Thẩm Chanh cười khẽ một tiếng, chỉ là nụ cười cũng không đạt đến đáy mắt: "Cô cho là mình che dấu rất khá sao?"


Mặt Mạc Khuynh Tâm vẫn không đổi sắc, cười hỏi: "Che dấu? Cô ám chỉ cái gì?"
Thẩm Chanh câu môi, cười như không cười, "Tôi ám chỉ cái gì, cô tự hiểu lấy."


Lần này, Mạc Khuynh Tâm không nói thêm lời nào, cô ta dời ánh mắt nhìn về phía nơi khác, trên mặt xinh đẹp vẫn luôn duy trì nụ cười nhạt nhẽo như nước.