Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 341: Có thuốc có thể phá thai nhưng không hề thương tổn cơ thể người mẹ không?

Cuối cùng, Thẩm Chanh vẫn không ăn được bao nhiêu.
Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bắt đầu quan sát hoàn cảnh bốn phía.
Gian phòng này, nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà tổng thống, nói cách khác, không có khả năng nhảy cửa sổ.
Huống hồ, bây giờ cô còn đang mang thai.


Nhìn đêm tối bên ngoài cửa sổ, tay nhỏ rũ ở bên người từ từ buộc chặt, cô chậm rãi nhắm mắt lại....
Mạc Cẩn căn dặn người làm, cách mỗi một tiếng phải đi báo cáo với anh ta một lần về tình huống của Thẩm Chanh.


Lúc nghe người làm nói, Thẩm Chanh bởi vì nguyên nhân mang thai nên ăn không ngon, khóe miệng của anh ta khơi gợi một nụ cười cực kỳ ôn nhu.
Lời nói ra, lại làm cho người ta lạnh lùng: “Suýt chút nữa quên mất, thứ trong bụng cô ấy.”


Ngay sau đó sai người gọi điện thoại cho bác sĩ của anh ta: “Có thuốc gì có thể phá bỏ thai nhi, lại không làm tổn thương cơ thể người mẹ không?”
Đêm, đang sâu.
Vận dụng tất cả nhân lực tài lực, cuối cùng Thi Vực cũng tra được vị trí cụ thể giam giữ Thẩm Mộc.


Địa điểm giấu người ở một nhà xưởng bỏ hoang, vị trí địa lý rất hoang vu, trong mười dặm xung quanh gần như không có hộ gia đình nào.
Mà lúc này, nhóm người của Thi Vực và Tần Cận, đang ẩn thân ở vùng lân cận của nhà xưởng, chung quanh không có vật để ẩn nấp nào.


Một khi bọn họ lao ra, cũng chỉ có thể cứng đối cứng chém giết một trận với đối phương.
Toàn bộ điện thoại của Thi Vực và Tần Cận, cùng với một nhóm lớn sát thủ đều tắt máy, đến hô hấp cũng thả ổn định, để tránh kinh động kẻ địch.


Thời gian trôi qua từng phút từng giây, giữa mọi người không có bất kỳ đối thoại nào, đều im lặng nhìn chằm chằm cửa nhà máy, quan sát hoàn cảnh ác liệt này.
Lại qua khoảng mười phút, cuối cùng đợi đến thủ vệ ăn cơm xong đi tới thay ca.


Sau khi làm xong giao nhận đơn giản, người tới sau đó tuần tra mang tính tượng trưng một chút, an vị dựa vào cửa ra vào rỉ sắt tróc ra ở sau lưng, bắt đầu ngủ gật.
Canh giữ chỗ này lâu như vậy, cũng không thấy có người nào đến, bọn họ đã sớm buông lỏng cảnh giác.


Thi Vực chờ chính là thời điểm này, nhưng vì lý do an toàn, anh vẫn sai người đợi ở tại chỗ thêm năm phút.
”Ra tay.”
Chỉ hai chữ.
Anh mấp máy môi, giọng nói tuy nhỏ, nhưng giọng điệu lại giống như thần nghịch chuyển sinh tử.
Trước khi đến Thi Vực đã phân phó, trận chiến này, chỉ cầu tốc chiến tốc tanhg.


Nếu không ở dưới tình huống không rõ nhân số cụ thể của đối phương, rất dễ dàng thất bại.
Vào lúc này, trong lòng tất cả mọi người thầm hiểu, cố gắng hết mức thả nhẹ bước chân, động tác lại nhanh chóng vọt tới.


Chưa tới nửa phút, bốn phía và bên trong nhà xưởng liền vang lên tiếng đánh nhau, tiếng súng kịch liệt.
Vài người thủ vệ bị tiếng súng đánh thức, hùng hùng hổ hổ móc súng ra, ác chiến bằng hỏa lực với Thi Vực.


Cũng có vài kẻ bất hạnh, lúc vẫn còn đang ngủ gật liền bị bắn trúng chỗ hiểm, ngã xuống trong vũng máu.
Thế lực hai bên ngang nhau, tuy rằng thủ vệ nhà xưởng mất tiên cơ, nhưng dù sao cũng là một nhóm người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, hỏa lực cũng dần dần theo kịp.


Bởi như vậy, hai bên đánh nhau bắt đầu giằng co không dứt.
Người Thi Vực mang tới, từng người một đều là sát thủ trong nhất đẳng, nhưng dưới tình huống đối chọi tập thể như vậy, vẫn nhỉnh hơn một chút.


Sau khi giằng co hơn mười phút, đạn của thủ hạ Thi Vực đã không còn nhiều lắm, mà nhìn những thủ vệ kia, chiếm cứ lấy nhà xưởng, có tài nguyên tiếp tế bất cứ lúc nào.
Thi Vực biết tình thế không lạc quan, liền trao đổi với Tần Cận: “Tôi dẫn dắt người đi, chú mang Thẩm Mộc rời đi.”


Trước khi đến đã dùng vệ tinh xác định vị trí của Thẩm Mộc, cho nên hiện tại muốn tìm được người cũng không phải việc khó với Tần Cận.
Ở thời khắc quan trọng này, Tần Cận cũng không có thời gian do dự, chỉ là đưa tay vỗ vỗ bả vai Thi Vực: “Chú ý an toàn.”