Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 332: Cũng chỉ có một mình em có thể uy hiếp được anh

Editor: May
Anh dùng tay nắm lấy bờ vai của cô, trong ánh mắt hiển lộ ra dụng vọng hoàn toàn."Hôm nay phải để cho anh hôn đủ!"
Ném xuống những lời này, không cho Thẩm Chanh thời gian phản ứng, ngay sau đó liền hung hăng ngậm chặt đôi môi đỏ mọng kiều diễm của cô.


Đợi đến lúc nụ hôn này kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, hô hấp dồn dập.
Chưa đủ!
Trong đầu Thi Vực bị dục vọng thiêu rụi trống rỗng, chỉ có tiềm thức đang hung hăng kêu gào.


Một nụ hôn môi, hoàn toàn không đủ lấp đầy nhu cầu và khát vọng khắc sâu đến tận xương của anh với Thẩm Chanh.
Hơn nữa nụ hôn này, chẳng những không khiến anh đỡ thèm, ngược lại càng khơi gợi lên đói khát của anh, quả thật chính là thêm dầu vào lửa.


Anh ôm chặt Thẩm Chanh, cố gắng đè nén mình, sắp mất trí rồi.
Một hồi lâu mới buông tay ra, rất nhanh quyết định, ôm lấy Thẩm Chanh thả đến bên cạnh, đứng dậy sãi bước đi ra ngoài.
Thẩm Chanh ngồi trên ghế sofa, thở dài....
Phải làm sao đây, gần đây càng ngày càng tệ rồi.


Luôn thích cố ý trêu chọc anh, còn trêu chọc đến anh không chịu nổi!
"Bùm!"
Tiếng vang kích thích bọt nước truyền đến, Thẩm Chanh nhướng mày, lập tức chợt bừng tỉnh.
Sắc mặt cô biến hóa, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Trong hồ bơi, Thi Vực dựa vào cạnh bờ ao, nhướn mày, vẻ mặt đè nén.


Nước sâu không qua ngực của anh, ngoại trừ cổ và đầu, toàn thân anh đều ngâm trong nước.
Trời đã vào thu, có chút hơi lạnh, nhiệt độ sáng sớm thấp hơn, Thẩm Chanh đi qua cúi người dùng đầu ngón tay thử độ ấm của nước một chút.
Lạnh.


"Mau đứng lên." Răng của Thẩm Chanh khẽ cắn môi dưới, thoáng có chút áy náy: "Trên người của anh còn có vết thương, không thể đụng vào nước."
Thi Vực động cũng không động, chỉ là lạnh lùng lên tiếng, "Không chết nổi."


Thấy anh không có ý định muốn đứng lên, Thẩm Chanh nhăn lông mày lại, "Không đứng dậy thật không, vậy em xuống."
Cô nói xong, liền làm ra động tác muốn xuống nước.
Thi Vực một phát chế trụ cổ tay của cô, ánh mắt trầm xuống, "Em dám!"


Thẩm Chanh không cam lòng yếu thế, "Anh dám không lên đây em liền dám đi xuống, không có nói đùa với anh!"
Thi Vực đối diện với ánh mắt của cô, quanh thân tỏa ra khí lạnh, "Được, rất tốt. Dám uy hϊế͙p͙ anh?"


Ánh mắt của anh nguy hiểm, giận quá hóa cười, giọng nói trầm khàn sâu lắng, anh nhéo cái cằm của Thẩm Chanh, dùng sức đến mức gần như lưu lại dấu tay.
"Chính là uy hϊế͙p͙ anh thì như thế nào?"
Thẩm Chanh nhìn thẳng anh, nét mặt bình tĩnh, mơ hồ còn có mấy phần quật cường khó có thể phát giác.


Hai người đối mặt cả buổi, dùng hành động Thi Vực buông tay để kết thúc, anh cười nhẹ một tiếng, "Trên thế giới này, cũng chỉ có một mình em có thể uy hϊế͙p͙ được anh."
Thẩm Chanh nâng khóe môi lên, cười đến gió thoảng mây trôi.
Cô thích những lời này của anh.


Thi Vực chống đỡ hai tay lên bên bờ bể bơi, ngang hông hơi dùng lực, liền nhảy lên.
Mặc dù hành động này ảnh hướng đến vết thương trước ngực, anh lại mặt không đổi sắc.
Quần áo trên người ướt đẫm, toàn thân, còn đầy những dòng nước mát lạnh băng.


Thẩm Chanh nhìn hành động của anh, quay đầu ngoắc gọi nữ hầu đứng ở xa xa chờ chỉ thị, căn dặn cô ta cầm khăn mặt sạch sẽ đến, nữ hầu lĩnh mệnh rời đi.
Thi Vực đưa tay cỡi nút trên áo sơ mi, Thẩm Chanh không nói lời nào, đi qua vươn tay nghĩ muốn giúp đỡ, lại bị anh lách mình tránh đi, "Cách xa anh một chút."


Trên tay Thẩm Chanh dừng lại, lườm anh, liền trực tiếp thối lui.
Thi Vực cởi áo sơ mi sang quý trên người ra, lộ ra thân trên cường tráng.
Thân hình của anh vô cùng hoàn mỹ, quả thật giống như pho tượng do bàn tay khéo léo điêu khắc ra, giữa phong cách lẫn cử chỉ tràn ngập hơi thở quyến rũ.


Thẩm Chanh nheo mắt quan sát đánh giá anh, trong lòng không khỏi có chút hài lòng, người đàn ông hoàn mỹ không có chút tỳ vết nào này, là của cô!
"Thiếu gia, khăn mặt đến rồi."
Giọng nói sát phong cảnh vọng đến, Thẩm Chanh quay đầu lại nhìn.