Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 313: Hôn lễ thế kỷ (4)

“Bùm!”
Mà đúng lúc này, vô số pháo hoa đồng thời nổ tung trên không trung.
Thẩm Chanh cũng theo bản năng ngẩng đầu nhìn, Thi Vực không bị quấy nhiễu chút nào, ôm cô ở trong ngực, nhìn cô.
Pháo hoa rực rỡ, liên tiếp nở rộ trên trời.


Tất cả mọi người đều cho rằng, pháo hoa phải vào buổi tối thấy mới thấy được, nay xem pháo hoa vào ban ngày cũng có một loại phong tình khác.
Pháo hoa đủ loại mọi màu sắc nở rộ ở trên không trung, đặc biệt rực rỡ.


Pháo hoa kéo dài rất lâu mới dừng lại, đang lúc mọi người cho rằng đến đây là kết thúc, ba chiếc trực thăng xẹt qua ở trên bầu trời.
Không biết là dùng cách như thế nào, nơi trực thăng bay qua, xuất hiện ba chữ màu hoa hồng đỏ “I-LOVE-YOU”.


Trời xanh mây trắng làm bối cảnh, chữ to màu hoa hồng đỏ treo trên bầu trời, đây là một phong thư tình độc đáo, lá thư tình mà người cả thành Giang đều có thể nhìn được.
Tất cả mọi người kìm lòng không được tán thưởng lên, đây mới thật sự là mạnh tay nha.


Trong mắt Thẩm Chanh nổi lên một làn nước mỏng.
Quay đầu, lơ đãng lại tiến vào trong một mảnh cưng chiều có thể khiến người chết chìm.
Thi Vực nhìn cô, nâng mặt của cô lên, không chút do dự ngăn chặn đôi môi của cô.
Hai người ôm hôn mãnh liệt, xem tất cả chung quanh là không có ai.


Diệp Tử vụng trộm lau khóe mắt ướt át, dường như có chút cảm động.
Cô hít mũi một cái, muốn giả vờ thành bộ dáng không có gì phát sinh, nhưng vẫn bị Tần Cận thấy ở trong mắt.


Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tần Cận không nhịn được muốn trêu cô một chút, anh cười xấu xa, “Chúng ta cũng làm một hôn như vậy được không?”
”Không được!”
Diệp Tử thoáng giãy ra từ trong ngực anh, bước nhanh đi nơi khác.


Nhìn bóng lưng của cô, Tần Cận không kiềm được cười đến càng thêm lưu manh, cô gái nhỏ này, anh thích!
Đường Diễm chậm rãi đi đến, sau khi đưa quà tặng, liền lôi kéo mấy quyền quý thành Giang đi về phía Thi Vực và Thẩm Chanh mời rượu.


Biết Thẩm Chanh không thích loại hiện trường xã giao này, Thi Vực liền sai người đưa cô và Diệp Tử đi nghỉ ngơi, Tần Cận ở lại với anh ứng phó giao tiếp.
Cuộc hôn lễ thế kỷ này, oanh động toàn thành.
Trên bữa tiệc, tất cả mọi người chuyện trò vui vẻ, khách và chủ đều vui mừng.


Sắc trời dần dần tối xuống, trăng rằm bò lên trên bầu trời đêm, chiếu ra màu bạc chói lọi.
Cổng vòm được nhân viên dọn đi, hái những cánh hoa hồng này xuống rải vào trong hồ, gió đêm thổi qua, tản ra từng đợt hương thơm thoang thoảng.


Mà một đầu khác của đảo giữa hồ, có một toàn lầu hoa viên to lớn cực kỳ xa hoa.
Ngăn cách tiếng động lớn của buổi tiệc, càng hiển lộ ra vẻ yên tĩnh.


Bên tai vệ sĩ một thân màu đen đeo một bộ đàm mô hình nhỏ, mặt không cảm xúc gì, tận lực làm hết trách nhiệm chờ đợi ở chung quanh hoa viên, chú ý đến nhất cử nhất động chung quanh bất cứ lúc nào.


Một bóng người đi tới từ rất xa, vệ sĩ lập tức cảnh giác lên, tiến lên xem xét người đến là ai.
Nhìn rõ bộ dáng của anh, vệ sĩ không nói lời nào, rất nhanh trở lại vị trí cũ, tiếp tục cảnh giác.
Đầu Thi Vực có chút choáng váng, trên người có một cổ mùi rượu nồng đậm.


Tửu lượng anh rất tốt, nhưng không chịu nổi mọi người đánh luân phiên, uống nhiều rượu, có chút hơi say.
Bước chân anh nặng nề, lúc đi lên lầu cái thang phát ra tiếng “bịch bịch” trầm đục.


Đợi cho anh lên lầu, liền dựa vào đến trên tường, lúc đang muốn đưa tay mở cửa, cửa phòng đã được mở ra từ bên trong.
Thẩm Chanh vừa tắm rửa, mặc áo choàng tắm màu trắng, trên người còn có chút hơi nước.
Tóc dài màu đen ướt nhẹp khoác trên vai, sau khi tắm rửa qua, làn da càng thêm trơn mịn.


”Trở về rồi?”Cô nhíu nhíu mày, “Một thân mùi rượu, nhanh đi tắm rửa.”
Thi Vực nhìn cô, đột nhiên liền cười, sau đó ôm cô vào trong lòng, trầm thấp la lên: “Bà xã.”
Thân thể Thẩm Chanh dừng lại, cảm thấy có chút buồn cười, hai chữ này, nghe lại rất là thoải mái.