Sau đó, từ bên ngoài truyền đến giọng nói trong sáng dễ nghe: “Mới chuyển từ nước ngoài một chai rượu đỏ cất kỹ hơn ba mươi năm về, không biết có vinh hạnh mời Thi thiếu thưởng thức không.”
Hai người quấn quýt ở trên ghế sofa, thân thể gần như đồng thời cứng đờ, thiêu đốt đến có thể thiêu đốt nhau, trong nháy mắt liền thối lui.
Thẩm Chanh đưa tay đẩy anh từ trên người mình ra, ngồi dậy sửa sang lại quần áo hơi rối loạn, đứng dậy bước đi.
Thi Vực một phát níu tay của cô lại, híp híp mắt, “Làm gì?”
Thẩm Chanh nghiêng đầu một chút, rộng lượng nói: “Em đi trước, không quấy rầy các người.”
”Chúng tôi?” Con ngươi lạnh chìm kia như là bị đóng băng, lạnh đến mức đáng sợ.
Cô nhìn về phía anh: “Đúng vậy, không phải có người muốn mời anh uống rượu sao, em ở lại chỗ này sẽ rất không tốt.”
Thi Vực đột nhiên bị cô làm cho tức giận, mắt chợt tối đi, dùng sức kéo cô vào trong ngực, hai tay nắm lấy bờ vai của cô, nặng nề chống đỡ cô lên trên tường.
Cũng may lực đạo anh cũng không lớn, không có làm cô bị thương.
”Sao, em cũng muốn bắt chước người ở vách tường đông ư?”
Thẩm Chanh ngửa cằm lên, dù cho trên lưng còn có chút đau đớn rất nhỏ, cô cũng không có một chút ý muốn tức giậṇ, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
”Thẩm Chanh Tử, rốt cuộc em có trái tim không?”
Nhìn thấy những người phụ nữ khác tiếp cận anh, cô lại có thể tuyệt không tức giận!
Người phụ nữ này, cứ không quan tâm anh như vậy sao?
”Chẳng qua chỉ là nói một câu anh cũng muốn bắt chước người vách tường đông ư, có cần tức giận như vậy không? Còn có, sao em lại vô tâm rồi?”
”Ít nói nhảm, nói, em có thích anh hay không.”
Thi Vực siết chặc vai của cô, nhìn thẳng mắt của cô, con ngươi âm lãnh có chút đáng sợ.
Thẩm Chanh thấy được tức giận từ trong con ngươi của anh, tức giận nồng đậm.
”Thích!”
Chữ mà cô chưa bao giờ nói ra, đột nhiên thốt ra từ trong miệng cô.
”Nghiêm túc một chút!”
Có lúc, đàn ông chính là cố tình gây sự như vậy.
Có một số việc bạn càng không nói cho anh ta, thì anh ta lại càng muốn biết.
Trái lại, có mấy lời không che dấu liền nói ra, anh ta ngược lại sẽ cảm thấy đang qua loa với anh ta.
Cho nên khi Thẩm Chanh không có trải qua do dự đã nói ra chữ kia, tâm trạng Thi Vực là hỏng bét.
Tay của anh tăng thêm lực đạo, bóp đến Thẩm Chanh đau nhức, cô nhướng mày, giọng nói thật thấp, “Nhẹ một chút được không....”
”Anh đang hỏi em, có thích anh hay không.” Tuy rằng lực đạo trên tay anh thu liễm vài phần, nhưng vẫn không chịu buông cô ra.
Thẩm Chanh nhìn anh, “Anh muốn nghe cái gì, muốn em trả lời vấn đề này như thế nào?”
Khi cô nói không thích, người đàn ông này muốn nghe thích.
Đợi đến khi cô nói thích, anh lại cảm thấy cô không nghiêm túc, đang nói đùa.
Rốt cuộc là đàn ông phiền toái hay là phụ nữ phiền toái?
Thi Vực không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn cô như vậy, đôi mắt âm u, nguy hiểm khϊế͙p͙ người.
Thẩm Chanh nhìn anh suốt nửa phút, sau đó nhếch nhếch khóe môi,“Không thích anh, em sẽ ngủ với anh sao? Hơn nữa còn ngủ nhiều lần như vậy.”
Phụ nữ, một khi giao thân thể cho đàn ông, vậy thì chứng minh cô ta đã mất trái tim.
Thẩm Chanh không phủ nhận điểm ấy.
Bởi vì cô đã sớm bất tri bất giác, động lòng với người đàn ông có tham muốn chiếm giữ trước mặt này rồi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, dường như có chút buồn cười.
Ban đầu cô và anh, còn muốn máu chó hơn tình tiết trong phim truyền hình.
Mỗi một lần gặp mặt đều đối đầu không ai nhường ai, tránh không được tranh cãi kịch liệt.
Sao có thể đi đến bây giờ?
Thi Vực nhìn cô im lặng vài giây, đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong ngực.
Ôm cô thật chặt, vùi mặt vào trong tóc cô, “Anh muốn ngủ với em cả đời.”