Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 289: Ẳn là thuận đường

“Mới đến thành Giang, còn chưa kịp thuê tài xế đâu. Vừa rồi, là chú ruột phái người nhập ngũ khu bên kia đưa tôi tới.”
”Mạc Đình?” Thi Vực hờ hững liếc nhìn cô ta, giống như nói qua một chuyện không có quan hệ gì với mình.


Trên mặt Mạc Khuynh Tâm mang theo ý cười, “Đúng vậy, Mạc Đình - Mạc trung tướng là chú ruột của tôi, nhân mạch của Thi thiếu rộng như vậy, hẳn là có quen biết với chú ấy đi?”
”Không quen.”
Dù đã biết chú của cô ta là trung tướng, Thi Vực lại không nương theo mà biến thành lạnh lùng.


Chung quanh có người ngồi xuống, cũng bắt đầu cố ý vô ý dỏng tai lên nghe ngóng.
Nhất là một số người lăn lộn trong giới quân nhân, sau khi nghe được Mạc Khuynh Tâm nhắc tới chú ruột của mình, đều cảm giác vô cùng kinh ngạc.


Có người giờ mới hiểu được tại sao lại cảm thấy Mạc Khuynh Tâm nhìn quen mắt, không phải bởi vì cô ta rất xinh đẹp, mà là có thể là từng gặp mặt cô ta ở quân đội.


Chỉ nghe được tiếng cười sảng lãng của Tần Cận, “Có Mạc trung tướng - nhân vật lớn này làm chỗ dựa, về sau chỉ sợ Mạc tiểu thư muốn sẽ thuận bườm xuôi gió ở thành Giang rồi.”


”Thôi đi, chú tôi chính là lăn lộn kém nhất đó.” Mạc Khuynh Tâm cười cười, giống như tuyệt không để chú ruột của mình vào mắt.
Nói một trung tướng lăn lộn kém, khẩu khí này, lớn đến nỗi khiến cho một số người chung quanh không khỏi xấu hổ.


Vốn vài người còn muốn một lát nữa nhân cơ hội đến gần cô ta cũng đều chần chờ, bắt đầu suy nghĩ phân lượng của mình, có đủ cách nói chuyện với Mạc Khuynh Tâm không.
Nhưng Thi Vực và Tần Cận ngược lại không có phản ứng gì.


”Không biết Mạc trung tướng nghe được cháu gái nói mình như vậy sẽ nghĩ sao đây.” Tay trái Tần Cận cầm hộp thuốc lá, xẹt qua ở trên chiếc cằm trơn nhẵn, cuối cùng nghiêm chỉnh lại, “Đã trễ thế này, Mạc tiểu thư không nên quấy rầy Mạc trung tướng nghỉ ngơi, tôi phái người đưa cô về.”


Mạc Khuynh Tâm lắc lắc đầu, “Không cần phiền toái như vậy, một lát nữa tôi về 19 thành, hẳn là có thuận đường.”
”Thuận đường khẳng định có, nếu không có, Mạc tiểu thư tùy tiện lấy ra một chai rượu đỏ cất kỹ, có thể đổi một chiếc xe ở trận bên ngoài rồi.”


”Dùng rượu ngon đổi những chiếc xe kia, tôi cảm nhận thấy không có lời, bên ngoài nhiều xe như vậy, chỉ có một chiếc siêu xe màu đỏ chạy vào được mắt của tôi.”
Tần Cận rút một điếu thuốc ra từ hộp thuốc lá, ngậm lên miệng đốt lên, “Đó là xe của chị dâu.”


Mạc Khuynh Tâm nhìn về phía Thẩm Chanh, mở rộng nụ cười bên môi, “Lễ phục màu đen, siêu xe màu đỏ, quả nhiên rất hợp.”
Thẩm Chanh chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, không có ý tứ muốn nhiều lời với cô ta.


Thi Vực quay đầu nhìn cô một cái, liền trực tiếp dắt tay của cô, lôi kéo cô đi đến bên ngoài hội trường.
Lúc đoàn người đi ra, bên ngoài đã là bầu trời đầy sao.


Một tay Thi Vực dẫn Thẩm Chanh, một tay chen vào ở trong túi quần, anh mặc một bộ áo sơ mi đen chế tạo hoàn toàn từ thủ công, núi trước ngực mở ra vài viên, lộ ra làn da nâu rắn rỏi, tùy tính lại quyến rũ.


Mà Thẩm Chanh đi ở bên cạnh anh, một kiện lễ phục màu đen bao bọc lấy dáng người uyển chuyển của cô, giống như lộ mà không lộ, có mặt đúng lúc, có chút ít gợi cảm.
Tần Cận bảo tài xế đi tới lái xe, Mạc Khuynh Tâm khách khí nói cảm ơn, chào hỏi với Thi Vực và Thẩm Chanh, liền lên xe.


Từ đầu đến cuối, Thi Vực không có một chút để ý với việc cô ta đi hay ở.
Anh mở cửa xe, sau khi nhìn Thẩm Chanh lên xe, cúi người tự tay thay cô buộc dây an toàn.
”Ưm ﹉ “
Thẩm Chanh vừa ngẩng đầu lên, đã bị anh hôn.


Sau khi hôn xong, Thi Vực đứng thẳng người buông môi cô ta, tiếng gần sát bên tai cô mờ ám thổi ra một hơi, “Về nhà tiếp tục.”
Thẩm Chanh đỏ mặt: “....”
Lúc này Thi Vực mới hài lòng ngồi vào trong xe, thậm chí không có chào hỏi nhiều với Tần Cận, liền lái xe rời đi.