Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 285: Mau nhìn bên kia, có người hôn môi!

“Khụ!”
Tần Cận ở bên cạnh vội ho một tiếng, dường như là đang nhắc nhở hai người đây là trường hợp công chúng.
Diệp Tử thì cầm ly rượu lên che mặt của mình, làm bộ nhìn về nơi khác.


Nhìn thấy cử động của cô, Tần Cận đột nhiên cúi người tới gần cô, “Nếu không chúng ta cũng thử xem?”
Diệp Tử nghe tiếng mặt đỏ lên, không được tự nhiên cúi đầu xuống, từ chối anh: “Không cần!”


Cô nghĩ tới lúc trước ở bệnh viện, bị anh cưỡng hôn, sau đó mặt đỏ đến càng lợi hại hơn...
Tần Cận nhìn bộ dáng của cô, không nhịn được muốn trêu cô một chút, “Không cần thì không cần, đỏ mặt làm gì?”
”Tôi,.... Tôi mới không có!” Diệp Tử căng thẳng không thôi.


Tần Cận cười gian, đột nhiên đứng dậy, đè hai vai Diệp Tử lại, để cả lưng cô đều dựa vào ở trên ghế sofa.
Cử động của anh, khiến cả người Diệp Tử vốn có chút khẩn trương liền ngây ngẩn, thân thể cũng cứng ngắc mãnh liệt.
Tần Cận cười cười, cúi đầu liền hôn lên môi của cô.


Diệp Tử ngơ ngác nhìn anh, sau đó không có sau đó....
”Mau nhìn bên kia, có người hôn môi!”
”Đây không phải là Thi thiếu và vợ anh ta sao? Thật dưỡng mắt nha!”
”Quá xứng lứa vừa đôi rồi!”
”Chậc, Tần nhị thiếu thật phong lưu, lại thay đổi phụ nữ từ khi nào vậy?”


”Tần nhị thiếu phong lưu đã nổi tiếng, một ngày đổi một phụ nữ cũng không có gì ly kỳ.”
”Đúng vậy đúng vậy!”
Lúc này, biểu diễn của dàn nhạc kết thúc, tiến vào hậu trường, trong sàn nhảy đã lục tục có người tiến vào.


Thi Vực và Thẩm Chanh vẫn luôn đắm chìm ở trong mập mờ, cuối cùng đã kết thúc nụ hôn nồng cháy sâu triền miên này, mà Tần Cận, cũng đã thả Diệp Tử ra.
”Bảo bối, có muốn khiêu vũ không?” Thi Vực dán ở bên tai Thẩm Chanh, trầm thấp lên tiếng.
”Ừ.”


Thẩm Chanh đáp nhẹ một tiếng, rất tự nhiên đặt tay vào trong lòng bàn tay nóng rực của anh.
Mấy đôi tình nhân chung quanh vừa đứng dậy vào lúc này, khi nhìn thấy Thi Vực và Thẩm Chanh đang muốn đi vào sân nhảy, theo bản năng đều ngồi xuống lại.


Chưa nói nhảy như thế nào, chỉ từ tướng mạo và khí chất, vốn đã không thể so sánh với nhau, cho nên ai cũng không muốn lên làm nền.


Phần lớn đàn ông thành công đều đã qua tuổi bốn mươi, bụng phệ, dáng người trơn tròn, mà Thi Vực lại hoàn toàn ngược lại, tuổi trẻ tài cao, đẹp trai phong độ, khí phách giữa phong cách lẫn cử chỉ đều hiển lộ rõ ràng.


Cho nên anh vừa bước vào sân nhảy liền hấp dẫn tầm mắt của tất cả phụ nữ ở đây, các cô đều đang tiếc hận, nếu bạn nhảy của anh ta là mình thì tốt rồi.
Chỉ tiếc, đứng bên cạnh anh không chỉ là bạn nhảy, còn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh.


Mấu chốt nhất chính là tướng mạo vợ của anh đẹp như hoa, khí chất xuất trần, đẹp đến nỗi không thể bắt bẻ, thực sự muốn ghen ghét cũng không tìm ra được tật xấu.


Rõ ràng là ca khúc tiết tấu thanh thoát, Thi Vực và Thẩm Chanh lại tự tiện chậm rãi bước đi, nhưng lại không có một chút cảm giác không ổn, nhìn kiểu gì cũng làm cho người ta say mê.
Người vốn đang khiêu vũ trong sàn nhảy, cũng thả chậm bước đi theo, sau đó ngừng lại, làm quần chúng.


”A, Thi thiếu thật sự rất đẹp trai nha.”
”Ai nói không đúng đâu, không chỉ đẹp trai còn có tiền, người còn chung tình như vậy.”


”Aizz, các người không biết đâu, ngày hôm qua ba của tôi vừa giới thiệu cho tôi một người đàn ông, ây da, tướng mạo ngày này, thật sự là không thưởng thức được, bây giờ nhìn dến Thi thiếu, tôi thật sự không muốn nhìn người đàn ông đó lần thứ hai.”


Không nghị luận lộ liễu giống như những danh viện thùy mị kia, đám đàn ông ngoài miệng không đề cập tới, nhưng ánh mắt lại một lần rồi một lần ăn ý tập trung ở trên người Thẩm Chanh.


Cô lạnh lùng lãnh đạm, diện mạo xinh đẹp, dáng người càng thêm cực kỳ nóng bỏng, khiến người ta thấy một lần liền không quên nổi.


Lễ phục màu đen, hoàn toàn làm nổi lên tư thái uyển chuyển này của cô, cổ áo tuy thấp, nhưng vừa đúng, chỉ lộ ra cổ và xương đòn vai tinh tế, khiến cho người ta mơ màng vô hạn.