Đối với chủ động của Thẩm Chanh, Thi Vực vui vui vẻ vẻ tiếp nhận, anh giơ khóe môi đẹp mắt lên, bàn tay to chụp tới, ôm eo của cô, trực tiếp đè ngã cô ở trên ghế.
Hai người gắn bó kề nhau, hết sức ôn nhu triền miên, không khí chung quanh cũng hết sức mờ ám mê ly.
Trái tim luôn lạnh nhạt của Thẩm Chanh đột nhiên nhiên có nhiệt độ, bắt đầu nóng lên.
Đối với cô mà nói, sinh nhật chính là một ngày trong 365 ngày, không có cái gì đặc biệt.
Nhưng anh lại dùng hết tâm tư tặng cho cô niềm vui bất ngờ, dỗ dành cô vui vẻ.
Chỉ cần là liên quan đến cô, không phân biệt lớn nhỏ, lúc nào anh cũng kiên quyết nhớ ở trong lòng, sao cô có thể không cảm giác được phần thâm tình này chứ.
Thẩm Chanh nghĩ đến những thứ này, đối mặt đè lên Thi Vực, cô đáp lại vươn tay ôm cổ của anh, nghênh hợp nụ hôn của anh.
Hô hấp của Thi Vực bắt đầu dồn dập lên, anh dùng sức ʍút̼ hôn cô, giống như muốn nuốt cô ăn vào bụng.
Một nụ hôn kịch liệt qua đi, hai người đều có chút thở không ra hơi.
Ánh mắt của Thi Vực bị dục vọng nồng đậm xâm nhuộm, mang theo thiêu đốt cuồn cuộn, “Muốn anh rồi?”
Trên mặt Thẩm Chanh khẽ nóng lên, quay mặt qua chỗ khác, né tránh ánh mắt nóng rực gần như thiêu đốt của anh.
Phi công nghe động tĩnh này, vụng trộm liếc mắt nhìn về phía sau, sau đó bắt đầu đứng ngồi không yên, hết sức khó xử.
Thi Vực dừng động tác lại, mày kiếm giương lên, mặt lạnh như sương, nặn từ trong kẽ răng ra một chữ, “Cút!”
Giọng nói lãnh bạc, đông cứng phi công này run rẩy một trận, vội vàng hạ trực thăng đến trên bờ biển của đảo nhỏ.
Trực thăng dừng lại ổn, phi công lập tức té chạy ra ngoài, vẫn không quên săn sóc đóng cửa cabin lại.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của anh ta, Thẩm Chanh không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lộ ra một nụ cười mang theo một chút hấp dẫn.
”Không cho phép nhìn người đàn ông khác.” Thi Vực nắm cằm của cô, xoay mặt của cô lại, vẻ mặt lạnh nhạt, “Càng không cho phép nhìn người đàn ông khác cười.”
Anh cúi đầu xuống, như nổi cáu nhẹ cắn môi của cô một cái, cường thế tuyên bố: “Về sau trong mắt của em chỉ cho có một người đàn ông là anh.”
Thẩm Chanh nhìn anh, trên gương mặt nhỏ tinh tế đột nhiên hiện ra một nụ cười sáng lạng, “Ừ, chỉ có anh.”
Trong nháy mắt tự chủ của Thi Vực quân lính tan rã, thoáng chốc liền hóa thân thành sói, hung ác nhào tới.
Ban đêm gió biển mát mẻ, gợn sóng lăn tăn, dưới ánh đèn trong vắt, đẹp không sao tả xiết.
Mà hai người trong cabin, chỉ lo say mê cả phòng xuân quang, không có thời gian để quan tâm cảnh biển xinh đẹp bên ngoài.
Sinh nhật Thẩm Chanh mới vừa qua hai ngày, cô và Thi Vực liền chia ra nhận được thiệp mời, được mời tham dự một bữa tiệc.
Chuyện kiện tụng của nhà họ Thẩm phải mất một thời gian, Thẩm Chanh không có việc gì, liền đáp ứng, Thi Vực cũng không có từ chối.
Cách thời gian bữa tiệc bắt đầu chỉ còn hai tiếng cuối cùng, tất cả mọi người đều đang khẩn trương bận rộn, sợ gây ra ở trên bữa tiệc long trọng này sơ suất gì đó.
Người tham gia bữa tiệc, cũng đã liên tiếp đi vào hội trường.
Hoặc là trùm buôn bán, hoặc là nhân viên quan trọng của giới chính trị, còn có tài tử giới giải trí, không ít người đều mang theo mỹ nhân hương diễm.
Còn có rất nhiều thiên kim nhà giàu mặc sa hoa lộng lẫy, hai ba người tụ lại một chỗ, thảo luận xung quanh đám nữ khách mời.
Mà ở trong phòng quần áo to lớn của dinh thự nhà họ Thi, Thẩm Chanh vẫn đang chán đến chết chơi đùa vật trang trí nhỏ trên bàn tròn.
Nói là phòng quần áo, nhưng vừa vào cửa liền thấy đèn treo thạch anh sang trọng khiến cho người ta không mở mắt nổi, và dẫm lên thảm lông mềm nhập khẩu không nhịn được muốn ngã sấp, thật sự không giống như là phong cách phòng quần áo nên có.
Mấy người hầu đang lấy các loại lễ phục từ trong tủ quần áo ra cho Thẩm Chanh.
Váy chiffon màu hoa hồng êm ái động lòng người, váy bó eo màu đen gợi cảm quyến rũ, váy nữ vương mềm mại màu vàng nhạt cao quý, nhưng đối mặt với những lễ phục hoa mắt này, Thẩm Chanh lại không có chút phản ứng gì.