“Rốt cuộc có đang ở thời gian hành kinh không?”
Anh đột nhiên tiến tới gần sát mặt của cô, giọng trầm khàn, cất dấu dục vọng không đè nén được.
Thẩm Chanh nghĩ đến lời nói vừa rồi ở phòng tắm, cô trêu chọc lửa, cô phụ trách dập.
Vào lúc này, nếu cô lại lừa gạt anh, chỉ sợ phải khiến cho anh nín hỏng.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt nóng rực kia, nhẹ nhàng lên tiếng: “Hết rồi....”
Cô vừa dứt lời, Thi Vực liền cúi đầu ngậm chặt đôi môi mềm mại củacô, hai tay cường tráng có lực, dùng sức ôm vòng eo thon thả của cô.
Bởi vì nguyên nhân chiều cao, Thẩm Chanh chỉ có thể nhón chân lên đáp lại, lấy tay vòng ở cổ của anh, ngẩng đầu lên tiếp nhận nhiệt tình củaanh.
Thi Vực khác với tính tình cường thế bình thường, anh ôm cô, hôn một cách ôn nhu bất ngờ.
Nụ hôn này, giống như lông chim êm gái gãi ở trong lòng Thẩm Chanh,lại giống như ánh nắng ấm áp bao vây cô lại, trong hơi thở ngửi được đều là hơi thở độc hữu trên người của anh.
Rõ ràng tối hôm nay không uống bao nhiêu rượu, cô lại cảm giác như say, trong đầu một mảnh trống rỗng.
Thi Vực mê muội ʍút̼ hôn môi của cô, tinh tế quét qua mỗi một góc nhỏ trong miệng của cô.
Cảm giác được người phụ nữ trong ngực run rẩy một trận, hô hấp của anh đột ngột nặng nề, gần như sắp không khống chế nổi mình.
Đột nhiên, hai tay của anh liền dùng lực, ôm eo của cô, bế cô lên, đi tới giường.
Động tác dịu dàng đặt cô đến trên mặt giường lớn mềm mại, lấn thân đè xuống.
Thẩm Chanh đối diện với tầm mắt của anh, tròng mắt của anh thâm thúyđến không thấy đáy, như là bao hàm tình ý ngọt ngào, mang theo yêuthương cưng chìu khiến người ta say mê.
”Người phụ nữ này, em là của tôi....”
Anh dán ở bên tai của cô mờ ám thì thầm, khiến Thẩm Chanh bất giác nhắm chặt hai mắt, trên mặt nhuộm lên chút đỏ hồng.
Ngón tay thon dài mảnh khảnh nắm chặt lấy ga giường, trong lòng tạo nên từng vòng gợn sóng.
Màn đêm như nước, một vòng trăng rằm lặng lẽ treo ở phía tây chân trời, vẩy xuống màu bạc nhàn nhạt.
Trên giường nhung tơ màu đen, hai người quấn chặt vào nhau....
Đêm thành Giang, vẫn phồn hoa, ánh đèn nhấp nháy, ngợp trong vàng son.
*
Nắng sớm xuyên qua cửa sổ sát đất vẩy ở trên giường lớn, Thẩm Chanh hé mắt, không tình nguyện tỉnh lại.
Cô theo bản năng đưa tay đi sờ người đàn ông bên cạnh, kết quả sờ soạng một chỗ trống rỗng.
Ga giường còn có hơi ấm, nói rõ anh vừa ngủ dậy không lâu.
Thẩm Chanh như là đã quen với chuyện anh dậy sớm, cho nên không có để ở trong lòng.
Nằm một hồi, cô rời giường đánh răng rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn xong bữa sáng.
Sau khi ăn sáng xong, cô nằm trên ghế sofa lấy điện thoại di động ra chơi.
Chơi một hồi, thuận tay để điện thoại đến bên cạnh.
Cô không cố chấp với bất cứ chuyện gì, vô dục vô cầu đến gần như không màng sự đời.
Cả một ngày, Thẩm Chanh đều không có nhận được một cuộc gọi nào từ Thi Vực, đến cả một tin nhắn cũng không có.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ sổ bảy.
Cô nhíu nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng.
Dục vọng khống chế của Thi Vực rất mạnh, điểm ấy mặc kệ về mặt sinhhoạt hay là trên công việc, đều biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn
Mà đối với cô, dục vọng độc chiếm của anh càng thêm không gì sánh kịp.
Nhưng hôm nay anh, lại làm cho cô cảm thấy có chút lạnh nhạt, lạnh nhạt đến có chút không giống anh.
Thật ra có đôi khi, dục vọng độc chiếm của Thi Vực quá mạnh mẽ, làm Thẩm Chanh cảm thấy có chút không thở nổi.
Nhưng một khi anh không vây chung quanh cô thời thời khắc khắc, không nghe được lời bá đạo cường thế của anh, không cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh, cô lại có thể có chút mất mát rất nhỏ.
Cô buồn bã mất mác nhìn đồng hồ treo tường, bất lực cười cười, cô bắt đầu lệ thuộc vào người đàn ông đó từ khi nào vậy.