Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 164: Bắt người

Editor: May


"Còn cố cãi lại!" Thẩm Bác căm tức nhìn cô ta, "Cháu có biết không, lần này cháu gây ra phiền phức không nhỏ, chú hai của cháu còn không biết có thể dàn xếp cho cháu hay không đây! Nếu như chỉ là một Thẩm Chanh, ta có một trăm vạn loại phương pháp khiến cô ta chết, nhưng hiện tại cô ta tìm được một chỗ dựa lợi hại!"


"Chú hai? Chẳng lẽ thật không có cách giải quyết sao?" Tạ Khai Lâm rất là lo lắng, trước đây, ai mà không a dua nịnh hót bà ta, nhưng sáng nay ra ngoài gặp được mấy người quen, không những không có chào hỏi với bà ta, còn cố ý giả bộ như không phát hiện trốn tránh bà ta, không cần nghĩ cũng biết là bởi vì sao.


"Có một cách, tự mình đến thăm nói xin lỗi."
"Nói xin lỗi? Không, cháu còn lâu mới đi!" Thẩm Họa thoáng đứng dậy, uất ức không thôi, "Chú hai, cháu không muốn cúi mình hạ giọng trước mặt người phụ nữ kia!"


"Cháu đi." Thẩm Minh đốt một điếu thuốc, không hút một hơi nào, chỉ là nói: "Lời xin lỗi này, cháu đi nói."
Thẩm Bác nhìn chằm chằm Thẩm Họa, giọng điệu cứng rắn: "Ai gây họa thì người đó đi!"


"Chú hai!" Thẩm Họa gấp đến độ dậm chân, "Chú lợi hại như vậy, có rất nhiều thủ hạ, chẳng lẽ còn không dàn xếp được hai người bọn họ! Hơn nữa, nếu chú bỏ qua cho Thẩm Chanh, cô ta nhất định sẽ về báo thù chúng ta, nói không chừng còn có thể đoạt lại gia sản nhà họ Thẩm...."


"Câm miệng!" Thẩm Bác gầm lên: "Hiện tại Thẩm Chanh báo thù hay không thì để nói sau, dẹp loạn lửa giận của Thi Vực mới là quan trọng nhất! Cháu có biết không, một câu của cậu ta, có thể khiến cho cháu mất mạng!"


"Chú hai nói rất đúng, Tiểu Họa, em đừng náo loạn nữa." Thẩm Minh là người thông minh, biết liên quan lợi hại trong đó.
"Anh.... chú hai...." Hốc mắt Thẩm Họa đều đã đỏ lên, thấy hai người bất vi sở động(không có hành động nào), liền nhìn về phía Tạ Khai Lâm, "Mẹ...."


Cho tới bây giờ Tạ Khai Lâm đều xem Thẩm Họa giống như bảo vật để nâng niu, đương nhiên không nỡ để cô ta cúi mình hạ giọng ở trước mặt người khác, nhưng lại không còn cách nào, chỉ có thể lựa lời khuyên: "Ngoan, nghe lời chú hai của con, chú hai cũng là vì tốt cho con, có biết không?" 


Thẩm Họa biết mặc kệ cô ta có đáp ứng hay không, lời xin lỗi này đều phải đi nói, cô ta hoàn toàn không có cách nào không vâng lời chú hai của cô ta
"Cháu cứ làm theo lời chú, nếu như đến xin lỗi, bọn họ còn không chịu rộng lượng bỏ qua cho cháu, cháu liền quỳ xuống."


"Gì?" Vẻ mặt Thẩm Họa không tin nhìn Thẩm Bác, "Chú hai.... chú, chú bảo cháu quỳ xuống với kẻ thù...."


"Chú hai này, dù gì thì nhà họ Thẩm chúng ta cũng là thế gia vọng tộc ở thành Giang, Tiểu Họa là thiên kim đại tiểu thư, sao có thể quỳ dưới người khác? Chị không đồng ý." Để con gái của mình đi nói xin lỗi, Tạ Khai Lâm còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng quỳ xuống, bà ta chết cũng không đồng ý.


"Chị dâu, nếu như vậy, chuyện này em liền mặc kệ." Thẩm Bác nói xong, đứng dậy bước đi.
Thấy ông ta muốn bước ra khỏi đại sảnh, Thẩm Minh đứng dậy, nhìn bóng lưng hùng hậu kia, mở miệng nói: "Chú hai, hiện tại chỉ có chú có thể giúp chúng ta, chú muốn mặc kệ, vậy nhà họ Thẩm liền xong rồi."


Thẩm Họa cắn răng, giọng nói uất ức, "Đúng vậy, chú hai...."
Thẩm Bác dừng chân, quay đầu lại nhìn bọn họ, vẫn không nhẫn tâm mặc kệ, ngồi trở lại chủ vị một lần nữa, ông ta lạnh lùng mở miệng: "Nếu như vậy, vậy đâm lao liền phải theo lao."


Thẩm Chanh mới đi ra từ bệnh viện, một chiếc xe minivan cũ kỹ liền phanh sát ở trước mặt cô.
Cửa xe mở ra, xuống ba người đàn ông thân hình vạm vỡ che mặt.
Bọn họ cầm bao tải, trực tiếp tiến lên bắt người.
Thấy tình thế không ổn, Thẩm Chanh quay đầu muốn chạy.


Nhưng một người đàn ông trong đó phản ứng rất nhanh, đưa tay liền chế trụ vai của cô.
Thẩm Chanh bị bắt chặt, không đi được, vì vậy quay đầu lại nhấc chân, hung hăng đá vào đũng quần của tên đàn ông.


Nhưng cô vẫn chưa đá trúng đối phương, cái ót liền trúng một đòn nghiêm trọng, hôn mê bất tỉnh.
Mấy tên đàn ông liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng bỏ cô vào trong bao bố, đặt lên xe, kéo cửa xe lại....
.