Editor: May
"Trong điều lệ luật hình ở nước ta, có một điều quy định kẻ có tiền không thể làm luật sư sao? Hay là nói, Tiễn Hạo anh đại biểu cho cả nước, đại biểu pháp luật? Còn vấn đề anh vừa mới hỏi, tôi hoàn toàn không cần phải trả lời anh, cũng sẽ không trả lời anh." Thi Khả Nhi ung dung bình tĩnh phản kích.
"A, làm luật sư, nói chuyện cũng rất có bộ đáng. Nếu như vậy, tao cũng không nói nhảm với mày nữa. Mày đã có tiền như thế, vậy thì mướn cho mình một luật sư tốt một chút đi, tao sẽ kiện mày tội cố ý đả thương người, và tội phỉ báng." Tiễn Hạo đắc ý hí hửng, suy nghĩ một lúc lại nói: "Nhưng, nếu như mày nói vài lời dễ nghe gì đó, tao cũng có thể giải quyết riêng với mày, dù sao mày là một luật sư, bị người kiện lên toà án, truyền đi thật sự không được tốt."
"Có thể giải quyết riêng vậy thì không còn gì tốt hơn rồi." Thi Khả Nhi thản nhiên kéo môi, khẽ cười một tiếng, "Nhưng, Tiền tiên sinh là muốn nghe tôi nói lời gì mới được đây?"
Tiễn Hạo: "Còn có thể có cái gì, đương nhiên là nói xin lỗi, hơn nữa phải nói xin lỗi công khai, như vậy tao mới có thể miễn cưỡng không truy cứu mày."
"Tiền tiên sinh, nhanh đưa tay sờ sờ trán mình, xem có phải phát sốt rồi không. Nếu phát sốt nóng hỏng đầu óc thì sẽ không tốt đâu, anh có tiền như vậy, đến lúc đó anh bị đưa đi bệnh viện tâm thần, tiền của anh có thể đều phải thuộc về vợ trước của anh rồi. Ây da, suy nghĩ một chút thật là không có lời đâu."
"Mày!" Mặt Tiễn Hạo liền biến sắc, tức giận nói: "Rượu mời không chịu uống đòi uống rượu phạt!"
"Bình thường lúc tôi uống rượu với người khác, đều là bị phạt, không có cách nào, trời sinh liền thích uống rượu phạt, muốn sửa cũng không sửa được." Thi Khả Nhi nói.
"Được, mày đã không biết sống chết, vậy tao cũng không cần phải xuống tay lưu tình với mày nữa." Tiễn Hạo cười lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng mày hiểu chút pháp luật là có thể uy hϊế͙p͙ được tao, tao cho mày biết, Tiễn Hạo tao có tiền, không sợ chút tiền thuốc men của người khác."
Ý lời này của anh ta rất rõ ràng, là muốn ra tay với Thi Khả Nhi, sau đó lại dùng tiền đến dàn xếp.
Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, hạ giọng nói mấy câu với đối phương, liền cúp điện thoại.
Mà lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đang đứng ở đường phố bên kia, cửa sổ xe nửa mở, người đàn ông ngồi ở trên ghế lái lười biếng dựa vào ở trên ghế ngồi, híp nửa đôi mắt thâm thúy, nhìn hai người đang tranh chấp ngoài tòa án.
Ánh mắt của anh thâm trầm, giống như bị băng sương nhuộm qua, lạnh đến mức khiến người ta ngạt thở, chỉ là khóe miệng của anh lại hất lên trên, vẽ ra một độ cong cười như không cười.
Giống như ma chủ giáng trần, cao quý, ưu nhã, lạnh lùng, cao ngạo, mỗi một chỗ trên người đều tản ra tia sáng chói mắt, dường như khiến người ta chỉ liếc mắt nhìn sẽ hoàn toàn rơi vào tay giặc, bị anh đầu độc.
Anh đột nhiên lấy điện thoại di động ra, ngón tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng lướt qua trên màn hình, móc số trong danh bạ ra, bấm dãy số đó.
Điện thoại tiếp thông, anh lạnh lùng mở miệng: "Trong ba phút, phái năm mươi sát thủ đến bên ngoài toà án."
Đối phương cung kính đáp lại một tiếng "Vâng.", Thi Mị liền trực tiếp treo cúp điện thoại.
Mắt Tiễn Hạo nhìn đồng hồ đeo tay, thấy thời gian không sai biệt lắm, liền nói với Trần Thế Cẩm bên cạnh: "Trần Luật sư, không phải mới vừa anh nói còn có chuyện muốn thương lượng với tôi ư, đi thôi, về sở sự vụ của anh."
Tuy rằng Trần Thế Cẩm không biết vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho ai, nhưng mà rất rõ ràng dụng ý của anh ta, vì không rước họa vào thân, Trần Thế Cẩm liền viện cớ: "Tôi cừa nhớ tới có phần tài liệu quan trọng rơi ở trong tòa, hiện tại phải trở về lấy, Tiền tiên sinh anh đi trước đi, lát nữa chúng ta sẽ điện thoại liên lạc lại."