Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1070: Tra được một chút manh mối, về cô

Bởi vì nếu như vẫn luôn kéo dài sốt cao không ngừng, sẽ dẫn đến càng nhiều biến chứng, cho nên việc khẩn cấp trước mắt là phải làm cho Tô Cửu Y hạ sốt. Nhưng bây giờ thương thế của cô rất nghiêm trọng, rất nhiều thuốc không thể dùng, cho nên rất khó giải quyết.


Nhân viên cứu hộ quan sát tỉ mỉ Tô Cửu Y mười hai tiếng, trong lúc đó không dám có một chút sơ sót, đến khi nhiệt độ cơ thể của cô khôi phục bình thường, cuối cùng mọi người mới thở phào một hơi.


Thi Ngạo Tước dẫn người, cuối cùng tìm được người phục kích bắn anh ở trong một kho hàng bỏ hoang bên cạnh bến tàu, chỉ là anh vẫn muộn một bước, bởi vì lúc anh đến tên súng bắn tỉa kia đã uống thuốc độc tự sát, chặt đứt tất cả manh mối.


Thật ra bắt đầu từ khi hàng hóa bị cướp, bị chuốc thuốc ở Ciaos, Thi Ngạo Tước cũng đã đề cao cảnh giác, lăn lộn giới kinh doanh bao nhiêu năm qua, tạo ra kẻ thù là chuyện thường xảy ra. Chỉ là bên trong đối thủ của anh, hoàn toàn không tìm ra một đối thủ có thể địch nổi với anh.


Hơn nữa anh cũng đã âm thầm điều tra người có ân oán với nhà họ Thi trong hai mươi mấy năm qua, tra ra kết quả cũng như vậy, hoàn oàn không có người có thể hại anh trong thời gian thần không biết quỷ không hay. Nói cách khác, thân phận bối cảnh và năng lực hung thủ đứng phía sau có thể mạnh hơn mình.


Chỉ là nhà họ Thi lung lay cả giới kinh doanh, hiện trước mắt tìm không ra bất kỳ một người nào ở trên cơ Thi Ngạo Tước. Có thể là bởi vì điểm ấy, Thi Ngạo Tước đột nhiên liên tưởng đến một việc.


Anh lấy điện thoại di động ra gửi cho Tần Thiếu Bạch và Tống Trí Kha, hẹn một địa điểm gặp mặt bí mật.
Thích Cảnh Nhân đi theo Tần Thiếu Bạch tìm manh mối cả đêm, trong lúc đó còn chưa kịp đi thăm Tô Cửu Y, cho nên vừa nhìn thấy Thi Ngạo Tước, cô liền lập tức hỏi thăm tình huống Tô Cửu Y.


Trước đó Thẩm Chanh đã gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước, nói cho anh biết Tô Cửu Y đã chuyển qua thời kỳ an toàn, bảo anh không cần lo lắng trong nhà, muốn tra gì thì cứ lớn mật đi thăm dò.
"Tình huống xem như ổn định rồi." Anh nói.


"Nói thật, hoàn toàn không ngờ Cửu Y sẽ đỡ đạn cho anh." Nghĩ đến lần trước đây Tô Cửu Y bị tập kích ở phòng quan sát Ciaos, Thích Cảnh Nhân vẫn nhớ lại liền phát sợ, lúc ấy đại khái là đã dọa sợ cô ấy đi, vẫn luôn co lại ở góc tường lạnh run rẩy.


"Tôi cũng không ngờ." Tần Thiếu Bạch nói: "Từng một lần gặp phải như vậy, lúc gặp được nguy hiểm tương tự, người bình thường đều sẽ mất đi năng lực suy tư, cái này cũng đủ chứng minh lúc ấy khi Tô Cửu Y đỡ đạn cho anh là theo bản năng."
Sau khi nói xong, anh ta bồi thêm một câu: "Cô ấy quan tâm anh."


Thích Cảnh Nhân khẽ gật đầu, "Đồng ý." 
Thi Ngạo Tước trầm mặc, qua hồi lâu, anh mới chậm rãi mở miệng: "Nếu như cô ấy không chết, tôi sẽ lấy cô ấy."


Tần Thiếu Bạch biết Thi Ngạo Tước không phải nói đùa, anh và Tước cùng nhau lớn lên, cùng trải qua sinh tử, hiểu rõ anh ta, cũng hiểu rõ tính cách của anh ta. Cho tới bây giờ anh ta đều sẽ không nói lời trái lương tâm, càng sẽ không làm chuyện trái lương tâm.


"Anh nên." Thích Cảnh Nhân nói: "Nếu có người đỡ đạn cho tôi, tôi cũng gả."
Tần Thiếu Bạch nghe được câu này, quay đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi, "Nếu như anh đỡ cho em thì sao?"


Thích Cảnh Nhân cười, lúc đang muốn mở miệng nói cái gì đó, một cỗ xe việt dã xuất hiện ở trong tầm mắt của mấy người, lời nói của Thích Cảnh Nhân cứ như vậy bị chặt đứt.


Xe rất nhanh lái tới, vào lúc cách bọn họ còn khoảng một mét xa thì vững vàng dừng lại, sau đó, Tống Trí Kha mở cửa xe nhảy xuống từ trên xe.
"Tra được một chút manh mối." Anh ta nói xong, bước nhanh tới, có chút thâm ý liếc nhìn Thích Cảnh Nhân, "Về cô."