Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1057: Thi Vực hiện thân (1) - Trong đầu đều là em, nói thế nào được?

Editor: May
Cả người Tô Cửu Y đều sửng sốt, trước khi lên lầu cô nghĩ rất nhiều, cho rằng lần này nói chuyện sẽ tan rã trong không vui, bởi vì thân phận hèn mọn của cô, cũng bởi vì cô và Thi Ngạo Tước không phải người cùng thế giới.


Cô cho là phu nhân sẽ cho cô một khoản tiền, bảo cô đi càng xa càng tốt, đừng xuất hiện tại ở trước mặt Thi Ngạo Tước nữa. Cũng cho rằng Thẩm Chanh sẽ nói ra một ít lời khó nghe sỉ nhục cô, khiến cô vô cùng xấu hổ, sau đó biết khó mà lui.


Không ngờ Thẩm Chanh sẽ dùng cách nhẹ nhàng như vậy để hòa hoãn không khí, tuy rằng lời nói của bà rất rõ ràng, nhưng lại khiến người ta không thể nào chán ghét nổi.


Tô Cửu Y bắt đầu hiếu kỳ, hiếu kỳ lúc còn trẻ Thẩm Chanh là bộ dạng gì, có phải là giống như hiện tại, hư hỏng đến mức làm cho người khác mê muội, làm cho người ta ngất ngây.


Đúng lúc đó, ngoài phòng truyền tới một trận tiếng bước chân trầm ổn, sau đó cửa phòng sách bị người mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông đi vào.


Nghe được tiếng động, Tô Cửu Y lập tức quay đầu nhìn, chiều cao người đàn ông ít nhất là 180 cm, dáng người thon dài, mặc một áo sơmi sợi tơ màu đen, một cái quần dài màu đen. Tay áo của ông ta kéo cao, lộ ra đồng hồ trên cổ tay.


Ông chải một đầu tóc gọn gàng, chất tóc rất đen. Ngũ quan tinh tế giống như đao khắc, có góc cạnh. Con mắt sắc của ông rất thâm trầm, như là một dòng nước xoáy, có thể hấp dẫn lún sâu.


Ông bước đi vào phòng sách, dưới chân vững vàng, giữa phong cách lẫn cử chỉ là sự ưu nhã cao quý, trên người dường như tản ra tia sáng chói mắt.


Tô Cửu Y đoán không ra tuổi của ông, chỉ có thể đại khái chắc hẳn, khoảng 30 - 35. Nhìn dáng vẻ của ông có vài phần tương tự Thi Ngạo Tước, không khỏi nổi lên nghi ngờ.
Chẳng lẽ, Tước thiếu còn có một anh trai ư?
"Thẩm Chanh Tử, bây giờ lá gan em càng lúc càng lớn, hửm?"


Sau khi người đàn ông đi vào phòng sách, bước dài đến trước bàn sách, không nói một lời, một phát chế trụ cái cằm Thẩm Chanh, nâng đầu của cô lên.
Tô Cửu Y bị xem nhẹ, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía hai người, kinh ngạc há to miệng.
Chẳng lẽ....


Chẳng lẽ, ông ấy là Thi Vực - ba của Tước thiếu sao?


Tô Cửu Y không dám tin, tính ra tuổi của ông ấy ít nhất cũng gần năm mươi tuổi rồi, mặc dù nói bây giờ đàn ông đều không thấy già, đặc biệt là đàn ông có tiền và chú trọng bảo dưỡng. Nhưng nhìn qua, cũng chênh lệch quá lớn so với trong tưởng tượng của cô rồi...


Trong nháy mắt Tô Cửu Y mơ mộng một chút bộ dạng lúc Thi Ngạo Tước già đi.... Sẽ không có vẫn trẻ như vậy đi, ít nhất thì cô cho là như vậy.


"Sao em lại lớn gan rồi?" Thẩm Chanh đẩy tay Thi Vực ra, ngước mắt nhìn anh, tỏ vẻ không vui: "Anh và những người bạn kia của anh sống mơ mơ màng màng, em nhất định phải ở bên cạnh theo tiếp khách à?"
"Anh đang nói chuyện làm ăn." Thi Vực nói từng câu từng chữ.


"Biết anh đang nói chuyện làm ăn nha, cho nên em đây không phải rất thức thời ư, không có quấy rầy anh mà." Thẩm Chanh nói.


"Em không có quấy rầy anh nói chuyện làm ăn, nhưng anh rối loạn lòng của anh." Thi Vực trực tiếp ngồi đến trên bàn sách, lần nữa dùng tay nắm lấy cằm của cô, nâng lên trên, để cho cô nhìn thẳng ánh mắt của anh, lạnh lùng nói: "Không có em ở đó, buôn bán có thể nói tiếp được ư?"


"Sao không có em liền không nói tiếp được?"
"Trong đầu đều là em, còn nói thế nào được?"


Tô Cửu Y bị cử động và đối thoại của hai người làm sợ ngây người, cô sững sờ đứng tại chỗ một hồi lâu, mới nghĩ đến bây giờ mình là một tồn tại rất lúng túng, vì vậy lặng lẽ di chuyển bước chân, mở cửa phòng lui ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng.


Sau khi bước ra từ phòng sách, cô dựa vào trên vách tường bên cạnh thở phào một hơi, "Aizz...."
p/s: Từ chương này khi nào Thẩm Chanh và Thi Vực nói chuyện với nhau mình sẽ để dẫn truyện là anh - em, nhưng nếu nói với những nhân vật có bối phận nhỏ hơn thì ông - bà vì dù gì hai người đó cũng cỡ 50 tuổi rồi.