Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1046: Chanh Tử đã trở lại (3)- Làm bạn gái của anh, được không

Editor: May
Trong nháy mắt, dường như thời gian dừng lại, đôi mắt Tô Cửu Y hồng hồng, cuối cùng không có kềm chế được, trong hốc mắt tràn ra ấm nóng.
Cô khóc.


Cô từng nghĩ tới Thi Ngạo Tước có thể có cảm tình với cô, nhưng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời anh sẽ động lòng với cô, người đàn ông tự cao tự đại này, đi tới chỗ nào đều là chú mục của muôn người, phụ nữ quay chung quanh bên cạnh anh nhiều vô số kể, phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô chỗ nào cũng có, cho nên cô thật không ngờ mình sẽ đi vào trong lòng của anh.


Thấy cô gái trước mặt lại khóc, Thi Ngạo Tước nhướng mày kiếm, giơ tay lên lau đi nước mắt cho cô, bàn tay to vuốt vuốt tóc của cô, "Bắt đầu từ bây giờ, anh không cho em lại rơi một giọt lệ nào nữa, càng không cho em rơi lệ vì anh."


Giọng nói của anh rất là nhu hòa, mang theo ôn nhu trước nay chưa từng có, như một dòng nước xoáy, lôi kéo Tô Cửu Y, cuốn cô vào thật sâu.
"Tước thiếu...."


Tô Cửu Y ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt óng ánh trong suốt còn đang đảo quanh trong mắt, có thể là bởi vì nghe được lời nói vừa rồi của anh, cô hít mũi một cái, kềm chế    nước mắt muốn tràn mi, không khóc lên nữa.


"Anh thích điểm nào của em?" Cô nhìn anh hồi lâu, im lặng hồi lâu, cuối cùng hỏi ra miệng.
Thi Ngạo Tước nhẹ nhàng xoa đầu của cô, thấp giọng nói: "Thích ngốc nghếch của em, thích nụ cười của em, thích em ở trước mặt anh không bị trói buộc, thích bộ dạng em buộc tạp dề nấu cơm ở trong phòng bếp."


Cô như vậy, cực kỳ giống một người vợ nhỏ, từng câu từng chữ đã nói, mỗi một việc đã làm, đều là đang biểu đạt tình yêu.


"Anh mới sẽ không thích bộ dạng em ở trong phòng bếp nấu cơm...." Tô Cửu Y bĩu môi, "Người đầy khói dầu, tóc tai lộn xộn, như một thiếu phụ luống tuổi, bản thân em còn ghét bỏ bản thân mình."


"Anh không chê em là được rồi." Thi Ngạo Tước đột nhiên kéo cô vào trong lòng, ôm thật chặt, khiến Tô Cửu Y suýt chút nữa hô hấp không thông, cô không an phận vùng vẫy vài cái, Thi Ngạo Tước lại không chịu buông cô ra, chỉ là thay đổi tư thế càng ôm cô chặt hơn. Anh tựa cằm ở trên đầu cô, khẽ cười nói: "Mẹ của anh từng nói, nếu như một người phụ nữ chịu xuống bếp vì một người đàn ông, vậy thì chứng minh người đàn ông trong lòng chiếm một vị trí nhất định trong lòng cô ấy. Mà nếu như một người đàn ông nhớ kỹ hương vị thức ăn người phụ nữ làm ra, vậy thì chứng minh anh ta đã mất trái tim. Tô Cửu Y, em là một người phụ nữ rất lợi hại, thời gian mấy tháng ngắn ngủn, khiến cho anh không còn là mình."


Tô Cửu Y đồng ý với quan niệm này, vì vậy lúc vừa vào nhà họ Thi làm việc cô cũng chưa từng nghĩ qua muốn đích thân xuống bếp vì anh, nhưng sau đó cô nghiên cứu sách mỹ thực, làm đồ ngọt, làm bánh ngọt, làm món ăn, mỗi một lần điểm xuất phát đều là vì làm cho anh ăn.


Cũng vì như thế cô mới ý thức được lòng của mình, mới xác định mình thích anh.
Vừa mới bắt đầu cô cho là anh sẽ ăn món ăn cô làm, chỉ là vì không muốn làm cô mất hứng mà thôi, không ngờ anh sẽ chìm đắm ở trong ao đầm của mình.


"Rõ ràng là anh khiến em không còn là chính mình trước." Cô nói.


Tô Cửu Y cũng không biết bắt đầu từ lúc nào liền chú ý nhất cử nhất động của anh, mỗi tiếng nói cử động, cho dù là một lần nhíu mày và một nụ cười tươi tắn, cô đều sẽ vụng trộm đi suy đoán tâm tình của anh. Muốn biết tâm tình của anh là tốt hay là xấu. Mà tâm tình tốt xấu của anh, cũng sẽ ảnh hưởng đến cô.


"Vậy bây giờ chúng ta huề nhau rồi." Anh nhẹ nhàng cọ xát trên mái tóc cô, giọng nói khàn khàn vô cùng phú từ tính, dường như có thể đầu độc tâm trí của người ta, "Làm bạn gái của anh, được không."