Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1009: Đi, tại sao không đi

Editor: May
Xem từ hôm qua Thích Cảnh Nhân hỏi lời thật lòng, hai người bọn họ hẳn là vẫn chưa có ở cùng nhau, hẳn là chỉ là trong thời gian qua lại quá gần gũi hoặc là mờ ám, nhưng cô đoán không được tại sao người này lại quen biết với Tô Cửu Y.


Sẽ là đồng nghiệp sao? Giống như cũng không phải rất giống, bắt đầu từ lần đầu tiên cô nhìn thấy Thi Ngạo Tước liền cảm thấy, anh có một loại quyết đoán khống chế toàn cục, có thể khiến cho người ta nhìn mà sợ.


Đợi cho xe cáp xuống, một lần nữa ngồi vào trên xe Thi Ngạo Tước, trái tim treo một ngày cả đêm của Tô Cửu Y mới coi như thả về trong ngực một lần nữa.
Nhìn thấy bộ dạng "Nhặt về một cái mạng" của cô, Thi Ngạo Tước nhíu mày hỏi: "Lần sau còn đi không?"


"Đi, tại sao không đi." Cô chọn một tư thế thoải mái nằm ở trên ghế dựa, độ lạnh điều hòa trong xe rất thích hợp, cô đột nhiên cảm thấy tay lái phụ bình thường như ngồi trên đống lửa lập tức cũng trở nên vô cùng thân thiết đáng yêu.


Có thể là bởi vì đã đến gần người bên cạnh thêm một bước rồi.
Còn nhớ rõ ngày hôm qua lúc lên núi Thi Ngạo Tước chiếu cố cô, tất cả chuyện này đều như là một cảnh trong mơ, làm cô muốn đắm chìm ở trong ôn nhu của anh, tốt nhất cũng không cần tỉnh lại nữa.


Trên đời này không có gì đáng giá cô lưu luyến, trước đây liền cảm thấy mình sống trên đời đã không còn ý nghĩa, còn phải mỗi ngày tiếp nhận xem thường của người khác.


Nhưng từ sau khi biết Thi Ngạo Tước, tuy rằng cũng không phải trải qua ngày rất an nhàn, nhưng lại khiến cô thể nghiệm được tình cảm khác ngoại trừ tình thân và tình bạn.


Tầm mắt Tô Cửu Y rơi vào trên tay khớp xương rõ ràng của Thi Ngạo Tước, nghĩ đến bộ dạng ngày hôm qua anh lôi kéo mình cố gắng lao tới đỉnh núi. Tay của anh vừa lớn lại có lực, bao chặt lấy cô, như là ấm áp xua tan tất cả khí lạnh chung quanh cô.


Cô ở dưới trời xanh chứa đựng vô số tâm sự, trong lồng ngực sục sôi giống như là sóng biển bốc lên không thôi.


Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe không ngừng di động về phía sau, hoa cỏ hai bên đường lay động theo gió, khoảnh khắc đó, cô đột nhiên cảm thấy tất cả may mắn trên thế giới đều đã rơi vào trên người của mình, giống như thân đang ở trong mộng.


Lúc Tô Man Ngưng về đến nhà, Tô Trấn Hùng và Triệu Thư Nhã đều ngồi ở trong đại sảnh, khí ép chung quanh yên lặng lạnh như băng giống như ở trong hầm băng, ép tới người bất giác cảm thấy hít thở không thông.


Tống Trí Kha đưa cô tới cửa rồi rời đi, tuy rằng cô khách sáo giữ đối phương ở lại nhà họ Tô ăn sáng, nhưng anh dùng lý do công ty còn có chuyện từ chối rồi.
Thật ra anh không tìm lý do thì Tô Man Ngưng cũng hiểu, xem ra giữa hai người bọn họ quả thật khó có thể thử hẹn hò.


Nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tô Trấn Hùng và vẻ mặt uất ức của Triệu Thư Nhã, hai người giống như là vừa tỉnh táo sau khi ầm ĩ, đều trầm mặc không nói gì.
Tô Man Ngưng cẩn thận nhớ lại một chút chuyện gần đây mình đã làm, cũng không có chuyện nào có thể khiến hai người bọn họ tức giận.


Vậy đó chính là vấn đề của chính bọn họ rồi.
Tô Man Ngưng có chút không biết làm sao đứng ở nơi cách bọn họ mười mét xa, không biết là nên đi lên khuyên bảo hay là lui về phòng.


Dù sao có một số việc người bề trên cũng không nguyện nói cho những đứa nhỏ như họ biết, hơn nữa dù cô quan tâm cũng không làm nên chuyện gì, không giúp được gì.
"Man Ngưng con tới đây." Ngay tại lúc cô còn do dự, Tô Trấn Hùng trước một bước trầm giọng gọi tên của cô.


Cô bất đắc dĩ đi tới, tay gắt gao nắm chặt dây balo, tuy rằng không phải là cô chưa từng nhìn thấy ba tức giận, bộ dạng nghiêm khắc cũng sẽ thường xuyên có, nhưng đại đa số đều là đối với Tô Cửu Y, trong ấn tượng ông rất ít dùng loại này giọng điệu này nói với bản thân.


"Làm sao vậy ba." Cô mở miệng hỏi trước.