Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 1000: Tôi mới không sợ

Editor: May
"Cửu Y, chân của cậu đã khỏi chưa?" Thích Cảnh Nhân đi cách đó không xa nhặt  một cây gỗ tương đối to chắc từ trên đất lên đưa cho Tô Cửu Y, để cô chống đi.
"Ừ đã khỏi rồi." Cô trả lời.


Tô Man Ngưng cầm nhánh cây ở bên cạnh, vừa định nhặt thêm một cây cho Tô Cửu Y, nhưng không ngờ Tô Cửu Y đã nhận lấy nhánh cây của Thích Cảnh Nhân trước. Cô ấy cũng chỉ có thể buồn bực vứt cây gỗ trong tay đi.


Sau khi nghe được Thích Cảnh Nhân hỏi vết thương ở chân Tô Cửu Y, có chút nghi hoặc: "Chân của chị làm sao vậy."
Tô Cửu Y liếc mắt nhìn Tô Man Ngưng, nhàn nhạt trả lời: "Bị đồ rơi trúng một chút mà thôi, không có gì đáng ngại."


Thật ra cô biết Thích Cảnh Nhân gọi theo Tô Man Ngưng, là vì muốn để cho Tống Trí Kha cùng đi leo núi, những người nơi này đều là có đôi có cặp, cô ấy cũng không thể để cho Tống Trí Kha chỉ có một mình, cho nên liền nhân tiện mời Tô Man Ngưng theo.


Nhưng Tô Cửu Y vẫn không muốn quá thân cận với Tô Man Ngưng, cũng không phải nói cô ấy có cái gì không tốt, chỉ là trong lòng có chút khó chịu.


Giữa trưa lúc mặt trời lên tới điểm cao nhất, cuối cùng ba cô gái nhỏ không chống đỡ nổi ánh mặt trời chói chang, lần lượt tỏ vẻ muốn dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp.


Bởi như vậy, món điểm tâm ngọt trong ba lô Tô Cửu Y cuối cùng cũng phát huy công dụng, phần sáu người, cõng lên quả thật rất nặng.... Tuy nhiên ba lô đựng món điểm tâm ngọt đang treo ở trên người Thi Ngạo Tước.
"Ngày hôm qua tớ vừa mới bái sư học thành, các người nếm thử xem."


Tựa hồ mỗi người đầu bếp mới học đều có thể nghiệm như vậy, toàn tâm toàn ý làm ra đồ nào đó, chia sẻ cho người bên cạnh.
"Mùi vị không tệ." Tần Thiếu Bạch dẫn đầu cho ra đánh giá.


Lúc này sáu người đang ngồi vây quanh ở dưới một cây đại thụ, đám lá cây che ánh mặt trời chói mắt ở trên đầu, nếu so sánh nhiệt độ thì trên giữa sườn núi mát mẻ hơn dưới núi một chút, ngồi đây ăn món điểm tâm ngọt, cũng có thể được coi là một chuyện cực kỳ thoải mái.


Tống Trí Kha khống chế kỹ thuật nhìn độ dốc của núi một chút, có lẽ càng đi lên cao sẽ càng dốc đứng: "Xem ra ba người chúng ta phải dẫn ba người các cô lên trên rồi."
"Phân tổ đi, vừa vặn ba sợi dây." Tần Thiếu Bạch lấy từ trong ba lô của anh ta ra dây thừng an toàn.


Tô Cửu Y đương nhiên phân đến một tổ với Thi Ngạo Tước, tuy rằng Thích Cảnh Nhân nói đùa nói muốn mang theo cô thành một tổ, nhưng cuối cùng vẫn cam tâm tình nguyện bị Tần Thiếu Bạch túm đi, nói ra thật đúng là người không thành thật mà.


Mà Tô Man Ngưng bên cạnh cũng không nói gì thêm, vẻ mặt lơ đãng bất định nhìn sang phương hướng Tô Cửu Y và Thi Ngạo Tước mấy lần, sau khi Tống Trí Kha gọi đi cô ấy cũng liền ngoan ngoãn đuổi theo.


Nhìn độ dốc đường núi có chút cao, Tô Cửu Y hít vào một hơi thật sâu, Thi Ngạo Tước lại bình tĩnh nhàn nhã đứng ở sau lưng cô, ở trên eo cô quấn một sợi thừng, bên kia thắt ở trên thân anh.
Cách này, là vì để tránh cho hai người đi phân tán, hoặc là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.


"Có thể sao?" Giống như sợ dây thừng đứt ra, Tô Cửu Y kéo dây thừng một chút, muốn kiểm tra độ bền chắc của nó.
Thi Ngạo Tước nhẹ liếc cô một cái, hếch đầu lông mày lên: "Nếu sợ bây giờ đi về cũng còn kịp."
Tô Cửu Y bĩu bĩu môi, "Hừ" một tiếng: "Tôi mới không sợ."


Thi Ngạo Tước giương môi lên, thả chậm giọng nói: "Đi theo tôi đi, giẫm nơi tôi từng giẫm qua, không cần sợ."
Một dòng nước ấm chạy thẳng đến đáy lòng.


Như là ánh nắng xuyên không qua hàng tỉ năm ánh sáng bắn thẳng đến trên người, lan tỏa đến toàn thân, trong lòng Tô Cửu Y phát ấm một trận, nhưng ngoài miệng vẫn cậy mạnh nói: "Vậy anh cũng đừng cỡi dây giữa đường."