Diêm Vi có cảm giác không đỡ nổi, người nọ có hai nhân cách à, rõ ràng sáng sớm mới cuồng ngạo lãnh khốc, sao giờ lại mặt dày chạy đến nhà ông đây.
Sau khi Diêm Vi bôi xong thuốc cho Khuất Hoàn liền tùy tiện ứng phó, hạ lệnh tiễn khách: “Anh đi được rồi.”
Khuất Hoàn vẫn không chút động đậy, cứ như là mông bị dán keo 502 vào ghế sô pha vậy. Loại người như thế này tốt nhất là không thèm nhìn, dù sao phòng khách cũng không có gì đáng giá, Diêm Vi định trốn vào phòng ngủ một lúc, mặc anh thích ngồi ngốc ở đấy đến bao lâu thì cứ ngồi.
Khóe mắt Khuất Hoàn liếc đến bài báo được đặt trên bàn: “Cậu đang tìm công việc?”
Bước chân của Diêm Vi khựng lại. Nói đến việc này lại làm hắn sôi một bụng tức, tuy rằng việc này không thể trách Khuất Hoàn, nhưng anh vẫn bị Diêm Vi quy kết trách nhiệm liên đới: “Nếu như không phải là em gái bảo bối của anh đến công ty tôi làm loạn, tôi sẽ bị ông chủ sa thải sao?” Đầu năm nay kiếm việc không dễ dàng, hắn làm việc tốt như vậy mà lại chỉ vì cái lý do “Tổn hại hình tượng của công ty” mà bị đuổi việc, nghẹn khuất trong lòng khó nói hết.
“Tổn thất do nó gây ra tôi sẽ chịu, ngày mai đến công ty báo danh đi.”
Diêm Vi cảm thấy hắn cùng Khuất Hoàn đúng là ông nói gà, bà nói vịt. Tên này chắc là làm lãnh đạo nhiều quen rồi, luôn luôn ra mệnh lệnh, không thèm để ý đến người khác.
Diêm Vi thấy chính mình cũng sắp đến giới hạn bão nổi rồi: “Tổ tông, tôi không muốn anh bồi thường, anh nhanh đi đi được không?”
Vô luận Diêm Vi nói gì làm gì, biểu tình treo trên mặt của Khuất Hoàn vẫn lạnh lùng nhàn nhạt không đổi, thật giống như có một người kể một câu chuyện cười nhạt nhẽo, cả lớp cố cười an ủi nhưng vẫn có duy nhất một tên quái thai không chút phản ứng vậy. Diêm Vi đối với loại người đấy luôn bó tay. Tức giận của hắn, gào thét của hắn dùng trên người Khuất Hoàn đều hóa thành kẹo ngọt.
Khuất Hoan ném danh thiếp lên mặt bàn thủy tinh, Diêm Vi lập tức cầm lấy vứt vào thùng rác. Khuất Hoàn lại bình tĩnh mở ví lấy thêm tấm nữa, Diêm Vi lại vô tình vứt đi.
Khuất Hoàn lại lấy danh thiếp quăng ra thêm một lần nữa, lần này còn ác độc nói thêm một câu: “Vứt tiếp tôi làm cậu.”
Diêm Vi thoáng cái đã bị hù dọa đờ người, tay đụng đến danh thiếp dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Khuất Hoàn đành chịu khuất phục.
“Mặt trên có địa chỉ, ngày mai chín giờ đến báo danh.”
Khuất Hoan đi rồi, Diêm Vi mới nhớ ra quên không hỏi anh muốn hắn làm công việc gì, sau đó lại ý thức được sao mình lại muốn đến làm ở công ty của anh ta chứ. Danh thiếp tuy cuối cùng vẫn không ném, nhưng Diêm Vi đã quên sạch sẽ, cứ thoải mái nằm lên giường ngủ.
Thanh nhàn ngủ thẳng đến hừng đông, Diêm Vi không dùng đồng hồ báo thức mà tự nhiên tỉnh lại, nhìn đồng hồ ở trên tường liền phát hiện cư nhiên đã chín giờ rồi. Diêm Vi nhanh chóng vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, đúng lúc chuông cửa vang lên.
Diêm Vi do dự, thong thả đi đến cửa, thông qua mắt mèo nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đứng ngoài đó, tuy rằng không nhận ra là ai nhưng chỉ cần không phải là Khuất Hoàn tìm đến cửa là tốt rồi.
Diêm Vi vừa trả lời vừa mở cửa, người thanh niên mang theo cặp mắt kinh thanh tú, nụ cười rạng rỡ tự giới thiệu mục đích đến đây: “Xin chào, Khuất tổng bảo tôi đến đón anh đến công ty.”
Diêm Vi nhíu chặt mi, Khuất tổng trong lời nói của người thanh niên này đương nhiên chính là Khuất Hoàn, hắn chỉ quen một người đó họ Khuất thôi, à không, còn có phụ nữ.
“Ai nói muốn đi làm.”
Nghe được lời Diêm Vi nói, người đàn ông đau khổ cau mày, giọng đáng thương hề hề nói: “Khuất tổng bảo tôi cần đưa anh đến cho bằng được nếu không sẽ sa thải tôi, anh em, xin anh thương xót tôi đi.”
Lấy một tên hắn không quen biết uy hiếp hắn, Khuất Hoàn nghĩ gì không biết.
“Liên quan gì đến tôi!” Diêm Vi hoa hoa lệ lệ đóng cửa, cũng may con người thành thật kia không có ấn chuông quấy rầy nữa, Diêm Vi cũng cho rằng anh ta đã về rồi.
Dùng nồi cơm điện nấu chút cháo, lại mở thêm một gói rau cải bẹ qua loa ăn sáng. Diêm Vi ngồi trong phòng ngủ xem tiếp phim truyền hình, đến giờ cơm, Diêm Vi mới định ra ngoài kiếm chỗ ăn trưa.
Vừa mở rộng cửa, hắn thiếu chút đã bị dọa chết khiếp.
“Sao cậu còn ở đây?” Người thanh niên đeo kính vẫn duy trì tư thế như trước, tựa như một pho tượng đứng thẳng. “Cậu không phải là vẫn đứng thế này chứ?”
Sắc mặt của thanh niên không tốt lắm, đau khổ nghiêm mặt: “Tôi còn chưa hoàn thành công việc, ông chủ không cho tôi quay về công ty.”
Diêm Vi tặc lưỡi hai cái, mặc dù có hơi đồng tình nhưng hắn lại bước qua, đi thẳng xuống cầu thang, lại thấy thanh niên đeo kính đó theo đuôi.
Thẳng một đường đều theo đuôi bản thân, Diêm Vi nghĩ mãi vẫn không hiểu. “Tôi nói cậu theo tôi làm gì?”
“Khuất tổng bảo tôi theo anh.” Thanh niên đeo kính vẫn luôn duy trì cự ly ba thước với Diêm Vi, cười hơi gượng ép.
Làm việc cho người ta đúng là không dễ dàng. Diêm Vi cũng không thể vô duyên vô cớ trút giận lên người anh ta. “Thích theo thì theo.” Trong lòng hắn có hơi buồn bực, Khuất Hoàn là muốn phái người đến giám thị hắn để bắt hắn đi vào khuôn khổ sao?
Hắn đi vào một nhà hàng Sa Huyền(1) , thanh niên kia không đi vào theo mà lại đứng ngoài cửa. Người đi đường đi ngang qua thỉnh thoảng lại hiếu kỳ nhìn hắn vài lần, mà thanh niên kia lại hơi ngại ngùng, cúi đầu che khuất mặt.
Diêm Vi che mặt nhìn người bên ngoài, cảm thấy …. Đáng thương kỳ lạ.
Hắn đành đứng dậy ra ngoài gọi: “Đến cùng ăn trưa đi.”
Thanh niên đeo kính vẫn liên tục từ chối, nói tôi không đói, vừa nói vừa nghe tiếng bụng anh ta kêu lên sùng sục.
“Khuất tổng của các người cũng chưa nói không cho cậu ăn cơm.”
Thanh niên đành theo Diêm Vi tiến vào, gọi một phần mì xào trứng cà chua. Diêm Vi đang tự lo ăn phần của mình, bỗng phát hiện thanh niên kia vẫn nhìn mình chằm chằm: “Nhìn tôi làm gì?”
“Anh này, anh tính tình rất tốt, sao lại chọc tới ông chủ của chúng tôi?” Thanh niên vẻ mặt thành khẩn hỏi thăm.
Diêm Vi ngưng một chút mới nói: “Đại khái là chọc tới em gái của anh ta đi.”
Thanh niên trước tiên nhìn ngó xung quanh bốn phía một chút, mới lén lén kề sát Diêm Vi. Diêm Vi có hơi không quen, chẳng qua nhìn thanh niên có vẻ như muốn nói gì với mình nên không để ý lắm.
“Sẽ không a, Khuất tổng không giống như sẽ xuất đầu lộ diện vì cô Khuất, quan hệ của bọn họ kém lắm.”
Diêm Vi suýt nữa bị ngụm canh vừa uống làm sặc chết. Bởi vì bỏ vào rất nhiều ớt, một cỗ hương vị cay xông thẳng lên óc khiến Diêm Vi rơi không ít nước mắt. Hắn muốn mở miệng gọi nước, cánh tay lại bị người kéo ra ngoài. Diêm Vi chỉ kịp nhìn thoáng qua bóng lưng, liền nhận ra người đó là Khuất Hoàn, nhưng vốn vì yết hầu khó chịu, Diêm Vi không tìm được sức lực để phản kháng, chỉ có thể tùy Khuất Hoàn mang đi.
Khuất Hoàn để hắn ngồi vào cạnh ghế phụ lái, bản thân lại ngồi vào ghế lái, mở chai nước trong xe đưa cho Diêm Vi. Diêm Vi lập tức đón lấy, ừng ực ừng ực nuốt xuống, đến tận khi chai nước đã thấy đáy mới hòa hoãn hơn nhiều. Phát hiện đầu xe bày một hộp giấy ăn, hắn liền rút mấy tấm lau mắt.
“Cảm ơn.” Diêm Vi nhìn vào mắt Khuất Hoàn, muốn xuống xe, nhưng răng rắc một tiếng, Khuất Hoàn đã khóa hết các cửa.
“Tôi còn chưa trả tiền.”
“Tiểu Đổng sẽ trả.”
Xe thể thao mang theo Diêm Vi đi xa, vứt lại nhà hàng Sa Huyền dần mờ nhạt đằng sau.
“Đi đâu?”
“Đi làm.”
“Anh, anh ….” Diêm Vi vô lực đỡ trán, hắn thật không biết vì sao anh cứ chấp nhất bắt hắn đi làm ở công ty anh, muốn đặt hắn dưới mí mắt để tiện dằn vặt mỗi ngày?
Thế cũng quá ngây thơ rồi.
Chân Diêm Vi dưới gầm đạp phải một thứ gì đó cứng rắn. Hắn khom người nhặt lên một quyển sách gì đó.
《 Sổ tay cưa cẩm 》: Xác suất thành công 100%, giúp chàng bắt được trái tim nàng!
Diêm Vi mới nhìn qua bìa sách, thì sách trong tay đã bị cướp đi. Khuất Hoàn ném sách qua ghế sau, khuôn mặt thản nhiên nói: “Đừng tùy tiện động vào đồ trên xe.”
Ánh mắt Diêm Vi nhìn nhìn Khuất Hoàn kèm theo bao tìm tòi suy ngẫm, mà Khuất Hoàn dưới ánh mắt soi mói của Diêm Vi vẫn không chút phản ứng, chăm chú lái xe như trước.
Diêm Vi chợt nhớ tới, vừa rồi thanh niên đeo kính kia nói ông chủ của bọn họ đang xem sổ tay cưa cẩm, có lẽ chính là quyển đó. Diêm Vi đột nhiên rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, Khuất Hoàn anh EQ quá thấp rồi. Nhưng sợ tổn thương đến tự tôn của Khuất Hoàn, Diêm Vi vẫn là yên lặng đem chút vui sướng hả hê chôn giấu thật sâu.
Dựa vào tài liệu để theo đuổi người ta, không biết ứng biến, có thể cưa được mới là lạ.
(1) Sa Huyền: Là một tỉnh của TQ, đây là nhà hàng bán các món đặc sản của Sa Huyền.