Uông Mộc Hiên phạm phải sai lầm mà tất cả các Alpha khác đều có thể mắc phải.
Hắn ngủ với một Omega, mà Omega này mới…
Uông Mộc Hiên nhìn Omega ôm gối trốn trong chăn ở bên cạnh, hỏi một câu.
“Năm nay cậu bao tuổi rồi?”
Người bị hỏi run lên một cái, hình như hơi sợ hắn, trả lời mà giọng bé tí.
“Hai mươi ạ.”
Ờ, hai mươi à, trưởng thành rồi.
Uông Mộc Hiên nghĩ, đủ tuổi rồi, có thể lĩnh giấy được rồi.
Hắn ngồi dậy, đổi sang áo somi mà trợ lý mang tới lúc trước.
Dáng người Alpha ưu việt lộ ra không sót chút nào, nhưng hắn chẳng quan tâm, thoải mái mặc đồ lên, hoàn toàn không tránh né Omega đang đỏ hết cả mặt bên cạnh.
“Hôm nay dành ra chút thời gian, đi làm đăng ký kết hôn.”
Omega trước mặt xấu hổ, dùng đôi mắt trong veo nhìn hắn muốn nói nhưng lại thôi, khiến Uông Mộc Hiên không chịu nổi.
“Nói chuyện coi, ậm ờ cái gì?”
“Chuyện đó…” Phương Nguyên nhìn vết cào trước ngực Alpha này mà thẹn thùng, cậu giải thích, “Đăng ký kết hôn phải có sổ hộ khẩu.”
Giờ cậu đang học Đại học ở tỉnh khác, sổ hộ khẩu để ở quê nhà, vốn chẳng mang theo.
Uông Mộc Hiên nhíu mày, lúc sau cầm lấy di động gọi điện.
Bên kia nhanh chóng tiếp điện thoại.
“Anh! Giờ A Nguyên đang ở cùng anh à! Thế nào rồi, đang ở bệnh viện nào…”
Uông Mộc Hiên càng cau có hơn.
“Xin nghỉ một tuần hộ cậu bạn kia của em đi.” Uông Mộc Hiên ngắt lời cậu em trai đang lải nhải không ngừng, “Cậu ta có việc không đi học được, tạm thế đã, cúp đây.”
Hắn ngắt điện thoại, vứt một túi quần áo sạch lên giường.
“Thay quần áo đi, cầm thẻ căn cước của cậu nữa đi theo tôi.”
“Đi đâu ạ?”
Uông Mộc Hiên lại cau mày, thậm chí còn day day trán, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhưng cũng không lịch sự gì cho cam.
“Đi kết hôn.”
Omega này sao mà ngốc vậy, phiền.