Nhờ Peter Trần móc nối mà Hàn Tân mướn được một vị thám tử tư thần
thông quảng đại đi đến Congo, dò theo nguồn gốc của một của bạo động rốt cuộc cũng tìm được Hạ Nhàn—nhưng chỉ có một bộ phận.
Vụ nổ trên diện tích lớn khiến cho hài cốt của anh đã không còn
nguyên vẹn, nhưng một mẫu xương đầu đã đủ chứng minh rằng nhà thiên tài
thiết kế châu báu tài hoa tuyệt diễm này thực sự đã đem sinh mệnh chưa
đến 24 tuổi của mình chôn vùi tại nơi tha hương viễn xứ.
Việt Vi Lan ngồi trên chiếc ghế sô-fa dùng sách xếp thành, nhìn căn
phòng lấp lánh châu báu, gương mặt tái nhợt không một biểu cảm—khi Hàn
Tân đến nhà cô, vừa đẩy cửa ra, điều đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh
tượng này.
Anh hít một hơi sâu, chậm rãi đi đến trước mặt cô. Nửa tiếng trước
Peter Trần đã hoảng loạn gọi điện thoại cho anh, anh liền vội vàng phi
xe đến đây ngay tức khắc. Rõ ràng là lúc ở trong xe anh đã có biết bao
điều muốn nói, nhưng khi vừa nhìn thấy Việt Vi Lan, bỗng chốc nghẹn lời.
Quen biết cô rất lâu rồi, đã từng nhìn thấy đủ mọi vẻ mặt của cô,
nhưng đây là lần đầu tiên, anh thấy cô bình tĩnh đến nhường này, bình
tĩnh cứ như là cô đã chết đi rồi vậy.
Hàn Tân ngồi xổm trước mặt Việt Vi Lan, nắm lấy bàn tay cô. Việt Vi Lan để mặc cho anh nắm, cô vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Ánh mắt Hàn Tân khẽ lay động, anh trầm mặc thật lâu, cuối cùng mở
miệng nói: “Trước mười bốn tuổi, tính cách của anh rất quái gở, bởi vì
xuất thân danh môn, tự thấy bản thân cũng không tệ, cho nên mắt luôn ở
trên đỉnh đầu, thật làm mất lòng người khác. Tất cả các thành viên của
đội bóng đều không thích anh, họ liên kết với nhau bài trừ anh, chưa bao giờ chuyền bóng cho anh. Thế rồi mùa xuân năm đó, xuất hiện một học
sinh chuyển trường, đã làm thay đổi tất cả.”
Anh ngước mi, chăm chú ngắm nhìn cô, “Người đó, chính là Hạ Nhàn.”
Tay Việt Vi Lan khẽ run, Hàn Tân liền nắm chặt thêm một chút.
“Anh ấy đá bóng cực kỳ giỏi, quan trọng hơn hết là anh ấy được lòng
mọi người, ai cũng đều thích anh ấy. Anh ấy, người được mọi người yêu
thích, lần đầu tiên, đã chuyền trái banh cho anh—hành động đó của anh ấy đã hoàn toàn thu phục anh. Rồi sau đó, lại nhờ anh ấy mà anh quen biết
em. Có thể nói, nếu đời người là một cánh cửa, thì người giúp anh mở
cánh cửa đó ra, là anh ấy; nhưng người thật sự làm cho anh nhìn thấy
phong cảnh tươi sáng bên ngoài, lại chính là em.”
Việt Vi Lan yên lặng nhìn lại anh.
“Anh quen biết em đã mười năm rồi, Vi Lan. Em có biết mười năm với
anh mà nói, là khái niệm như thế nào hay không?” Tuy là anh đang hỏi cô, nhưng hiển nhiên lại chẳng trông mong cô thật sự sẽ trả lời, tiếp tục
nói, “Đối với anh mà nói, trong mười năm này ngày nào cũng đều vì một sự kiện mà hối hận—vì sao năm đó, người đưa tay ra cứu em, không để em ngã xuống cầu thang, không phải là anh?”
Việt Vi Lan bỗng cả kinh, vô thức giật tay lại, nhưng bị anh nắm chặt hơn: “Nếu anh có thể gặp Hạ Nhàn sớm hơn một chút, biết quan tâm đến
người khác sớm hơn một chút, có thể sẽ không bỏ lỡ em ngày hôm đó, có
phải hay không? Nếu như, ngày hôm đó người cứu em là anh, có thể nào,
sau này em sẽ trở thành bạn gái của anh không? Anh bị những giả thiết
như thế này hành hạ, anh phiền não vì đố kỵ với Hạ Nhàn, anh cảm thấy hổ thẹn vì mơ ước đến người yêu của bạn thân mình…mười năm rồi, ngày nào
anh cũng vật lộn với những tâm tư mâu thuẫn như thế này. Vi Lan, em thật sự có biết đó là khái niệm như thế nào không?”
Việt Vi Lan chỉ có thể nhìn anh, đầu óc hỗn loạn, hít thở nặng nề.
Trong mơ hồ, có sai lầm gì đó đã phát sinh, hoặc là, kỳ thực đã xảy ra
rất nhiều năm rồi, có điều cô vẫn luôn chậm chạp, cho nên đến tận bây
giờ mới nói ra.
“Thật ra lòng anh đã chết rồi. Trong mười năm nay, không một giây một phút nào mà anh không cố gắng làm cho bản thân hết hi vọng. Anh vì
không còn hi vọng gì với em nên đã nhận cái hôn đó của đội trưởng đội cổ vũ. Nhưng rồi ngày thứ hai, anh tức giận vì chẳng thể tìm được trên
người cô ấy có điểm nào giống em cả, cho nên anh đã chia tay với cô ấy
ngay hôm đó. Anh tiếp nhận người bạn gái thứ hai, lần này anh cho cô ấy
thời gian ba tháng, nhưng vẫn tìm không thấy điểm giống em…Anh không
biết tại sao em lại đặc biệt đến như vậy, đặc biệt đến nỗi dù anh đã gặp được rất nhiều rất nhiều cô gái, nhưng chẳng có một người nào giống em
dù chỉ một phần nào đó. Em đặc biệt khiến anh đối với ai cũng không hài
lòng, đặc biệt đến nỗi chỉ cần làm bạn với em cũng khiến anh cảm thấy
thỏa mãn lắm rồi, đặc biệt đến nỗi cô bé Tiểu Tư chỉ vì có mái tóc đuôi
ngựa giống em năm đó mà có thể khiến anh thấy thương tiếc cô ấy…Câu
tuyên dương “Không phải là nữ nhân khác người thì Hàn Nhị thiếu không
cần”, kỳ thực chính là chỉ muốn một “Việt Vi Lan” mà thôi…”
Việt Vi Lan không nhịn được, giận dữ hét lên: “Cho nên anh mới cố ý
giấu em? Ngay cả chuyện Hạ Nhàn đã chết quan trọng đến nhường này cũng
không báo cho em biết?”
Vẻ mặt của Hàn Tân giật giật, giọng nói bắt đầu run rẩy: “Em nghĩ
là…anh vì muốn có được em, cho nên mới cố ý không báo cho em biết, ỷ là
người bạn thân duy nhất còn sót lại của em, đến gần em, luôn theo em,
khiến em cuối cùng không thể không dựa dẫm vào anh, không thể không tiếp nhận anh? Em đang nghĩ… tại sao anh không báo cho em biết? Khi mà em cả ngày cứ lập đi lập lại lời thề rằng Hạ Nhàn vẫn chưa chết, không thể
chết; khi mà em mỗi ngày đều bỏ đồng xu vào ống heo với cõi lòng tràn
đầy mong đợi; khi mà em cự tuyệt những người có cảm tình với em, muốn
theo đuổi em; khi mà em mỗi ngày đều ngủ trong căn phòng do Hạ Nhàn
thiết kế, nhìn những tác phẩm của anh ấy rồi ngẩn người…Vi Lan, nếu em
là anh, em sẽ làm sao đi nói với người con gái mà em yêu nhất trên thế
giới này rằng—người yêu của em đã chết rồi. Em nói sao đây?”
Việt Vi Lan mở miệng, cuối cùng lại chẳng nói lời nào.
“Còn nữa, kết cục như thế này, anh chẳng muốn tí nào cả. Vi Lan, anh
không thích như vậy. Anh không có được em, nhưng không phải là vì có Hạ
Nhàn. Cho nên, đã không còn Hạ Nhàn, anh chỉ có thể ở cùng một chỗ với
em—anh không thể nào chấp nhận sự sắp đặt này. Mặc dù anh biết một khi
công khai tin báo tử, em chắc chắn sẽ thương tâm, nhưng rồi theo thời
gian, miệng vết thương sẽ từ từ lành lại, em có thể bắt đầu tiếp nhận
bạn bè mới, người yêu mới—mà khi đó, có người nào thân cận lại thích hợp hơn anh chứ?” Hàn Tân vừa nói vừa cầm tay cô để lên ngực anh, tim đập
thình thịch thình thịch, mỗi một lần, đều nghe thật rõ, “Nhưng lòng tự
tôn của anh không cho phép. Nếu anh có thể hèn hạ một chút, nếu anh có
thể chân thật một chút, nếu anh có thể bỏ mặc tình bạn, không màng đạo
nghĩa, bỏ hết tất cả mà làm bậy một phen…nhưng nếu đã vậy, anh xấu xa
như thế, làm sao có tư cách thích em đây? Thích cô gái không giống với
người khác nhất trên thế giới này chính là em đây?”
Mắt Việt Vi Lan bắt đầu cay cay, cô cũng không biết bản thân vì sao
muốn khóc, là vì cái chết của Hạ Nhàn sao? Hay là vì lời tỏ bày của
người con trai trước mặt?
Thực ra, về việc Hạ Nhàn tử vong, bởi vì thật sự đã đợi rất lâu rồi,
cho nên, kỳ thực trong tiềm thức cũng đã chấp nhận ý nghĩ “Anh ấy có thể đã chết mất rồi”. Chỉ có điều, con tim cố chấp chưa nhìn thấy quan tài
chưa đổ lệ, chưa muốn từ bỏ mà thôi. Vì thế, khoảnh khắc Peter Trần lỡ
miệng nói với cô tin chấn động—Hạ Nhàn thật sự đã chết rồi, chi bằng nói điều khiến cô càng kinh ngạc hơn là—Hàn Tân lại dấu cô!
Làm người bạn tốt nhất của cô trên thế giới này, đồng minh cuối cùng
của cô, vậy mà ngay cả anh cũng lừa dối cô, chuyện này tuyệt đối không
dễ dàng tha thứ được!
“Em…em…em…” Cô lắp bắp nói, “Em không phải là khác người. Em rất bình thường. Thực sự thì so với mỗi người bạn gái của anh, em rất bình
thường. Anh, anh chỉ là bị Hạ Nhàn ảnh hưởng quá nặng rồi, cho nên mới
cảm thấy những gì anh ấy thích thì chắc chắn đều là tốt nhất.”
Hàn Tân gục đầu, từ góc độ của cô có thể nhìn thấy lông mi anh không
ngừng rung động, một lúc lâu sau, lại ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau:
“Cũng có thể, chúng ta đều đã hiểu sai thứ tự rồi.”
Việt Vi Lan mờ mịt.
Hàn Tân nói từng chữ từng chữ một: “Không phải vì em khác với người
khác bao nhiêu mà anh mới thích em. Mà là vì anh thích em, cho nên trong mắt anh, em hoàn toàn không giống với người khác.”
Trong ánh sáng chập chờn, môi anh mấp máy, đôi mắt sáng ngời như tinh tú, sự đa tình núp dưới lớp mặt nạ, sự ẩn nhẫn giấu trong vẻ cười cợt
vui đùa…
Mười năm rồi…
Việt Vi Lan nhịn không được, nghĩ: cô quen anh đã mười năm rồi. Nhưng đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy mặt anh rõ ràng đến thế.
Hạ Nhàn nói: “Rồi một ngày nào đó, cậu ấy sẽ biết rốt cuộc thứ mà cậu ấy thật sự mong muốn là gì.”
Thì ra Hạ Nhàn đã nói sai rồi. Không phải người con trai xem đời là
trò chơi này không biết mình muốn gì, mà là điều anh ấy muốn, vẫn chẳng
cách nào có được mà thôi.
Anh chẳng thể nào buông tay, lại không cho phép bản thân dùng những cách ti bỉ để đoạt lấy.
Thế nên chỉ có thể chờ đợi.
Cứ như vậy, đã đợi mười năm rồi.
Mắt của Việt Vi Lan đã ươn ướt nước.