Trong buổi tiệc rượu, một nhóm người đang chơi trò “quốc vương, nô lệ, và dân thường.”
Đã đến ván cuối cùng rồi. Cô gái rút được lá “quốc vương” – mặt hớn
hở chất vấn “nô lệ” của nàng – “Việt Vi Lan, hãy mau nói cho mọi người
biết chị làm thế nào mà quen được Hàn Nhị thiếu vậy?”
“Đúng đó, đúng đó, mau nói đi nào!” Cả đám người cùng la lên.
Việt Vi Lan dời mắt khỏi những quân bài tú-lơ-khơ, dõi về phía xa xa. Dưới ánh đèn ni-ông đầy màu sắc rực rỡ, rất nhiều người đang nhịp nhàng nhảy múa giữa sàn, nhưng nổi bật và bắt mắt nhất, chẳng ai ngoài hai
người đó—
Bộ âu phục trắng được may thủ công vừa vặn quyến rũ, cùng váy tử sa đính đá quý lộng lẫy mê người.
Nhị công tử của tập đoàn châu báu Hàn Thị, và nữ hoàng xã giao được theo đuổi khắp chốn B thành thời thượng.
Hàn Tân, Uông Duyên.
Gia thế hiển hách, mỹ mạo xuất chúng, khiến hai người họ trông rất
xuất sắc và xứng đôi, cũng làm cho mọi người xung quanh đều biến thành
phông nền mờ nhạt.
Việt Vi Lan thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt cười với nhóm nữ nhân nhiều
chuyện đang tò mò không thôi: “Chúng tôi là bạn thời trung học. Cùng
năm, nhưng không cùng lớp.”
“Sao nữa? Sao nữa?”
“Lúc đó dáng người tôi rất là thấp bé, đang cầm giáo án đi đến phòng
làm việc, phải đi qua một cầu thang dài, bất cẩn bước hụt chân, mắt nhìn thấy sắp sửa té xuống, chợt có người nhanh tay kéo tôi lại…”
“Woa!” Cả nhóm khó nén hâm mộ, “Là Hàn Nhị thiếu đúng không? Anh hùng cứu mỹ nhân nha…”
Việt Vi Lan mím môi, nhấp nháy mắt, “Không phải. Người đến cứu tôi, là Hạ Nhàn.”
Trong nháy mắt, thời gian đảo ngược mười năm—
Đó là một ngày đầu hè trời trong gió mát.
Hai chàng trai trẻ chỉ là muốn đi đá bóng, thế nhưng tại cầu thang
lại gặp được một sự cố xảy ra ngoài dự liệu. Một trong hai người nhanh
tay lẹ mắt, lập tức xông lên kéo lấy đối phương. Mà chàng trai còn lại
tuy cũng nhìn thấy, nhưng hai tay vẫn giữ nguyên như cũ, không có vẻ gì
giống như là muốn tiến lên giúp đỡ cả.
Có đôi khi vận mệnh chính là như thế, quyết định trong nháy mắt thường sẽ trở thành chuyển biến cực lớn.
Chàng trai nhào đến giúp cô là Hạ Nhàn, trở thành bạn trai của cô;
còn người khoanh tay đứng nhìn là Hàn Tân, trở thành bạn của bạn trai
cô.