Nếu Nam Cung Khiếu Thiên có tiếng là "Nam Cung nửa thành", những đồ dùng trong phòng chắc chắn rất tinh xảo, rường cột chạm trổ, ghế trong phòng cũng được trải gấm dệt long phượng, bình ngọc gốm sứ trong phòng cũng đều là đồ trân quý, bày ra khí thế phú quý.
Nhưng chân chính khiến Kim Ánh Nhi nghẹn họng đứng nhìn đó là...
Nhà chính lại có hơn ba mươi người hầu cung kính đứng ở đó.
Này...này...nhà Nam Cung không phải cũng chỉ cần hầu hạ mỗi Nam Cung Khiếu Thiên thôi sao?
Trong lòng Kim Ánh Nhi thầm oán những kẻ có tiền, mới thất thần một lát, đã bị Nam Cung Khiếu Thiên kéo ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Hồng Lượng cùng hạ nhân trong phủ, bái kiến phu nhân." Quản gia Hồng Lượng vừa nói vừa hành lễ.
"Bái kiến phu nhân." Hạ nhân trong phòng cùng hét lên một tiếng.
Âm thanh đều nhịp khiến da đầu Kim Ánh Nhi run lên, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất ung dung, mỉm cười gật đầu với mọi người. Những người trước mặt nàng này, có một số người mỗi ngày nào nàng đều gặp, số còn lại nàng cũng đã biết mặt khi hành tẩu mỗi đêm.
"Mọi người miễn lễ. Ta mới vào cửa, có gì không hiểu, mong rằng mọi người bao dung nhiều hơn." Kim Ánh Nhi nói.
"Đa ta phu nhân đã cứu con của nô tỳ một mạng!" Nữ đầu bếp dẫn theo nhi tử, quỳ trước mặt lão gia và phu nhân, dùng sức dập đầu.
"Ai nha, không phải ngươi đã sớm tạ ơn ta rồi sao? Mau đứng dậy!" Kim Ánh Nhi đỡ nữ đầu bếp đứng dậy, sờ sờ đầu đứa nhỏ. "Đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi."
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn đám người làm, biết họ đối với chuyện tân phu nhân cứu người, tất cả đều rất tán thưởng.
"Nghe nói chữ viết của phu nhân rất tốt, nét chữ vô cùng xinh đẹp, không biết đám hạ nhân này có thể có vinh hạnh được nhìn thấy không?" Hồng Lượng cười tiến lên hỏi.
Nụ cười trên khóe môi Kim Ánh Nhi đông cứng lại, trong đầu lập tức trống rỗng, chỉ nghe thấy hạ nhân ồn ào bàn tán, nói đơn giản là phu nhân trong ngoài hiền thục, là nữ nhân hiếm có ở triều đại này.
"Chuẩn bị bút nghiên." Bàn tay to của Nam Cung Khiếu Thiên vung lên, vài tên gia đinh bê một bàn dài gỗ vàng lên.
Khóe miệng Kim Ánh Nhi run rẩy hai lần, tóc mai bắt đầu run rẩy.
Ta sẽ để cho người đó chủ động khai ra! Lời Nam Cung Khiếu Thiên vừa nói hiện lên trong đầu, sau lưng nàng mồ hôi lạnh thi nhau chảy xuống, cảm giác ánh mắt của hắn lúc này giống như kim đâm vào người nàng.
Sống lưng Kim Ánh Nhi thẳng tắp, đưa mắt nhìn về phía Xuân Hoa. "Đầu ta có chút đau, thay ta về phòng lấy túi đồ màu xanh đến đây, bên trong có thuốc trị đau đầu. Ta uống thuốc giảm đau, mới có thể không khiến mọi người thất vọng."
Xuân Hoa vội vàng lui ra, Kim Ánh Nhi chuyển mắt nhìn Nam Cung Khiếu Thiên, "Nhân lúc này, có thể xin lão gia để Hồng quản gia giới thiệu cho thiếp mọi người trong phủ."
Nam Cung Khiếu Thiên gật đầu, Hồng Lượng tiến lên giới thiệu từng người lớn nhỏ trong phủ.
Kim Ánh Nhi nhận biết người và tên rất nhanh, hơn nữa vì ban đêm đi loạn trên nóc nhà, sớm đã biết xa phu A Phúc vì chuyện mẫu thân phát bệnh đêm qua mà buồn phiền. Hiện giờ có tình cảm với nhau lại bị song thân phản đối là người làm vườn Quách Lộc và tỳ nữ Ngọc Hoàn. Còn có lão ma ma ở phòng bếp thích bắt nạt người mới, là Hứa nương...
"Phu nhân, là túi này đúng không?" Xuân Hoa thở hổn hển chạy vào phòng.
"Đúng vậy." Kim Ánh Nhi nhận lấy túi đồ, tùy tay mở ra lấy đồ, lấy ra một viên thuốc cũng không chút để ý đặt túi đồ trên mặt bàn.
Nàng nhận lấy nước nha hoàn đưa tới, nuốt viên thuốc xuống.
"Lão gia muốn thiếp viết chữ gì?" Kim Ánh Nhi tươi cười hỏi.
"Gì cũng được." Nam Cung Khiếu Thiên yên lặng nhìn vẻ mặt trầm ổn của nàng.
Kim Ánh Nhi nhấc bút lông thấm mực, tư thế tao nhã khiến đám hạ nhân muốn vỗ tay trầm trồ khen thưởng, đặt bút viết lên giất, đầu bút long lưu loát sinh động mây bay nước chảy, nét mực đều đều, một phong thái đại gia.
"Đây là chữ thầy nào dạy vậy?" Nam Cung Khiếu Thiên nhìn chữ như gà bới của nàng.
Một lão sư bà giả thần giả quỷ. Kim Ánh Nhi đáp ở trong lòng, ngẩng đầu cười với hắn.
"Đây là lối viết..." Tiếng của Kim Ánh Nhi còn chưa rơi xuống đất, cả người đột nhiên tê liệt ngã xuống trước bàn.
"Phu nhân!?" Xuân Hoa, Thu Nguyệt mặt trắng bệch tiến lên.
"Lùi lại...không được làm lỡ việc của Lục Trục nương nương." Kim Ánh Nhi khép nửa đôi mắt, bỗng nhiên miệng phát ra tiếng khàn khàn giống giọng của bà già.
Một tay nàng nắm lấy cây sáo xanh, đẩy tỳ nữ ra, thổi lung tung vài tiếng.
Xuân Hoa, Thu Nguyệt lập tức tức lấy tay che tai.
"Phu nhân trúng tà rồi..." Tôi tớ trong phòng có người thấp giọng nói.
"Lớn mật, Lục Trúc nương nương chính là thần tiên, sao có thể là ma quỷ!" Tay Kim Ánh nhi dùng sáo trúc thay cho bút, khom người đứng dậy viết lên giấy.
Oanh một tiếng, tờ giấy bốc cháy, nháy mắt trở thành tro bụi.
Mọi người trợn mắt há mồm, tất cả đều nhìn không rời mắt.
Nam Cung Khiếu Thiên bưng cốc trà xanh lên, giấu đi ý cười bên môi, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng không chớp mắt.
Hắn cho rằng bản thân tâm lặng như nước, không ngờ tới nàng lại luôn có cách khiến hắn cười. Giống như nàng không tự chủ mà thân cận với hắn, mọi việc lớn nhỏ đều nói với hắn, coi hắn như người bình thường khiến hắn...
Trong lòng thấy ấm.
"Lục Trúc nương nương trên đường đi qua đây, thấy một phụ nhân tâm tình trong sáng, hảo tâm báo cho phụ nhân chuyện lớn nhỏ trong nhà." Kim Ánh Nhi đắc ý rung đùi dùng một giọng nói lanh lảnh nói: "Quý phủ có một lão phu nhân mắc phải bệnh lạ, làn da toàn thân sưng đỏ, đúng hay không?"
"Đó là mẹ ta!" A Phúc vô cùng hiếu thảo vội tiến lên một bước, lớn tiếng nói.
"Đây chẳng qua chỉ là do cây hoa trắng tác quái, có thể trừ bỏ. Lấy trứng làm thuốc, lấy lòng trắng trứng bôi lên da bảy ngày, liền có thể khỏi."
"Người nói là do cái cây nở đầy hoa trắng ở trước cửa gây hại?" Miệng A Phúc mở lớn, vẻ mặt không dám tin.
"Đúng vậy." Kim Ánh Nhi xoay sáo trúc trong lòng bàn tay, sau đó đặt lên bàn.
"Làm sao ngươi biết..." A Phúc còn muốn hỏi tiếp, lại bị sáo trúc trong tay Kim Ánh Nhi đánh gãy.
Lần này, sáo trúc chỉ về phía người làm vườn Quách Lộc và tỳ nữ Ngọc Hoàn.
"Đôi nam nữ này là đẹp đôi nhất thiên thành, cho nên sớm ngày hôn phối, người trong hai nhà mới có thể bình an thuận lợi phát đạt.""
Một đôi giai ngẫu cùng quỳ gối xuống, cười khóc: "Đa tạ Lục nương nương chỉ điểm."
"Còn có.... Giữa người hầu không thể lấy lớn ép nhỏ, bằng không sẽ gặp phải khiển trách của trời, sau khi ác báo liên tục." Ánh mắt Kim Ánh Nhi bỗng nhiên mở lớn, sáng ngời có thần nhìn về phía nữ đầu bếp lớn tuổi. "Hứa đại nương, bà nói xem thế nào?"
"Dạ dạ dạ....." Sắc mặt Hứa đại nương tái nhợt, liên tục gật đầu.
Những hạ nhân đứng phía sau Hứa đại nương, tất cả đều cảm kích cười không ngừng.
Lúc này, Kim Ánh Nhi khép hờ đôi mắt, miệng tiếp tục thì thào ngôn ngữ mà người khác không hiểu.
Bỗng nhiên, ống sáo trong tay nàng bị người dùng sức nắm lấy.
Kim Ánh Nhi mở to mắt, nhìn Nam Cung Khiếu Thiên.
"To gan!" Nàng quát lớn một tiếng, thiếu chút nữa trái tim nhảy ra khỏi lồng ngực
"Ngươi tự tiện nhập vào thân mình nương tử của ta, người to gan chính là ngươi." Nam Cung Khiếu Thiên không cảm xúc nhìn nàng.
"Các hạ nắm hết quyền hành, cô độc bất khuất, chỗ cao thường rất lạnh!" Kim Ánh Nhi nhìn chiếc cằm cương nghị của hắn, rung đùi đắc ý nói.
"Nói hưu nói vượn." Nam Cung Khiếu Thiên cầm lấy một ly trà, một phát hất lên mặt Kim Ánh Nhi. "Yêu nghiệt mau lui."
Kim Ánh Nhi mở to mắt, cơ thể run rẩy vài cái, bịch một tiếng té xỉu trên mặt đất.
"Phu nhân." Thu Nguyệt sợ hãi bước lên.
"Để ta." Nam Cung Khiếu Thiên nghiêng người ôm lấy Kim Ánh Nhi, nàng giống như một đứa trẻ ngủ say trong lòng hắn.
Hắn nhìn gương mặt tròn của nàng, nghĩ đến bộ dạng khi đôi mắt tinh quái của nàng chớp chớp, bộ dạng trở nên yếu đuối, đáng thương.
Chẳng qua là, không có tiểu thư khuê các nào lại có đôi mắt như vậy -- rất buông thả, rất lỗ mãng, rất linh hoạt, rất có sức sống, rất khiến cho người khác tò mò muốn biết xem nàng sẽ làm bày ra trò gì.
Nam Cung Khiếu thiên nhếch môi cười, ôm nàng một cái, phát hiện bản thân ---
Vô cùng mong chờ.