Kim Ánh Nhi ngủ một giấc sâu, khi tỉnh lại khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên. Nàng duỗi lưng, thỏa mãn mở mắt ra.
"Phu nhân tỉnh." Xuân Hoa, Thu Nguyệt đang đứng ở bên giường, mỉm cười nhìn nàng.
Kim Ánh Nhi kinh ngạc nhìn hai nàng, thẫn thờ nửa ngày, cho rằng bản thân đang nằm mơ.
"Phu nhân đi đường nhiều ngày, chắc là mệt lắm phải không? Đầu bếp đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngài." Xuân Hoa đưa một ly nước ấm đến, cười hì hì nói, "Phu nhân uống một chút nước mật ong cho nhuận họng."
"Mời phu nhân lau mặt." Thu Nguyệt đưa một chiếc khăn ấm đến.
Kim Ánh Nhi từ từ tỉnh lại, mắt thấy không nhận không được, dứt khoát coi mình như hoàng hậu, để hai người hầu hạ.
"Hiện giờ là giờ nào rồi?" Kim Ánh Nhi hỏi.
"Giờ tỵ một khắc."
"Đã sắp đến buổi trưa, sao không gọi ta dậy." Sau này khi bước vào quan tài, thì sẽ được ngủ dài, nàng không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy!
"Lão gia ra lệnh không được đánh thức phu nhân."
Kim Ánh Nhi đứng dậy, Xuân Hoa Thu Nguyệt thậm chí còn không thấy rõ nàng xuống giường thế nào, đã nhìn thấy nàng đi đến trước bàn trang điểm, nhanh chóng rửa xong mặt.
"Đến đây giúp ta trang điểm, hôm nay không phải là còn bái kiến cao đường linh tinh..." Bàn tay nhỏ bé của Kim Ánh nhi vung lung tung.
"Song thân của lão gia đều đã qua đời, cũng không có huynh đệ. Phu nhân đã quên rồi sao?" Thu Nguyệt hỏi, lập tức đi đến phía sau búi tóc cho nàng.
"Ta không quên, chỉ là ta cho rằng ít nhất sẽ có một số thân thích đến hỏi thăm."
"Từ trước đến giờ lão gia không thích qua lại với những người đến nhận thân." Thu Nguyệt nghiêm túc nói.
Kim Ánh Nhi nhấc mày lên, đột nhiên nhớ đến nam tử bị nhốt dưới hầm. Hai nam nhân cùng đều có tiền, cùng đều cô độc, đây rốt cuộc là thế nào?
"Như vậy khi lão gia không có nhà, mọi việc trong nhà do ai xử lý?" Kim Ánh Nhi tò mò hỏi.
"Chuyện lớn thì vẫn xin chỉ thị của lão gia, còn lại việc nhỏ, do Hồng quản gia xử lý." Thu Nguyệt búi gọn mái tóc của Kim Ánh Nhi lên, dùng một cây trâm phỉ thúy để cố định.
Kim Ánh Nhi trừng mắt nhìn bản thân trong gương, một thân hoa phục, dung nhan kiều diễm, ngoại trừ đôi tai, nàng nhìn thế nào cũng không nhận ra nữ nhân trong gương.
"Nếu lão gia ở rất xa?" Kim Ánh Nhi quyết định mở to mắt, để cho mình dễ chịu một ít.
"Dùng bồ câu đưa thư, khoái mã đưa tin, nội trong mấy ngày là có thể đến." Nam Cung Khiếu Thiên đi vào trong phòng, ánh mắt trực tiếp đối diện với Kim Ánh Nhi.
"Lão gia." Nhóm tỳ nữ lập tức hành lễ.
Kim Ánh Nhi nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của các nàng, cũng lập tức sắm vai một hiền thê, mềm mại khẽ cúi người.
"Bái kiến phu quân."
Nam Cung Khiếu Thiên đi đến trước mặt nàng, mắt ngọc không nhìn ra hỉ nộ bình tĩnh nhìn nàng.
Kim Ánh Nhi nhìn dung mạo của hắn vào ban ngày càng thêm chói lọi, trong lòng không nhịn được thở dài.
Nam nhân trưởng thành với dung mạo như thế này, đã đủ khiến cho người ta không thoải mái, cố tình sự nghiệp lại là thương nhân có tiếng, thật là bao nhiêu cái tốt đều bị hắn chiếm hết rồi.
"Phu nhân đối với việc xử lý việc trong nhà, có chỉ giáo gì?" Nam Cung Khiếu Thiên nghiêm nghị nói.
Kim Ánh Nhi liếc mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy hôm nay hắn ánh mắt nghiêm khắc, giọng điệu cũng bức người, hoàn toàn bất đồng với vẻ mặt ngày hôm qua. Nàng không rõ lý do vì sao, đành phải bày ra tư thái dịu dàng.
"Thiếp chỉ là muốn giúp phu quân bớt ưu phiền." Kim Ánh Nhi cười nhẹ, tự bản thân nổi lên một tầng da gà.
"Một khi đã vậy, ta sẽ đưa nàng đi gặp mọi người trong phủ, xem xem nàng có thể giúp gì cho Nam Cung phủ."
Nam Cung Khiếu Thiên nói xong, vẻ mặt nghiêm túc xoay người rời đi.
Kim Ánh Nhi thấy thế, vội vàng bước nhanh đuổi theo.
Nàng vừa đi, vừa nhìn hành lang lớn đến vô thiên vô pháp.
Nàng ngểnh cổ muốn tìm lục liễu bên bờ ao mà nàng nhìn thấy khi ở trên nóc nhà, bất đắc dĩ ở đây đình đài nhiều vô cùng, căn bản không có cách nào tìm ra được.
Kim Ánh Nhi đi qua một cánh cổng vòm, nhìn đến cảnh ngày hè, hoa nhài hoa lan tranh nhau nở rộ, hoa cúc lay động hai bên đường đi. Lại đi qua một dãy hành lang, trong hồ sen lại có một tòa nhà làm bằng đá thạch anh.
Nàng như được mở rộng tầm mắt, không khỏi nóng vội muốn biết chỗ tiếp theo sẽ là cảnh sắc như thế nào.
"Bước chân thật nhanh." Nam Cung Khiếu Thiên quay đầu, liếc nhìn nàng một cái.
Không ổn! Kim Ánh Nhi lập tức dừng bước, lại bày ra nụ cười "coi chồng làm trời."
"Thiếp không muốn phu quân phải chờ lâu."
Nói xong, nàng bắt đầu chạy chậm, không ở dưới chân đột nhiên bị vấp, cả người bị vướng vào tà váy, cả người ngã về một bên, mắt thấy sẽ va vào lan can.
"Phu nhân cẩn thận." Xuân Hoa ở đằng sau hô lên một tiếng.
Nam Cung Khiếu Thiên tiến lên một bước, Kim Ánh Nhi không chờ hắn đỡ, theo phản xạ đảo chân qua, ổn định lại cơ thể, nhanh chóng đứng dậy.
Xuân Hoa xoa mắt, cho rằng bản thân hoa mắt; Thu Nguyệt há hốc miệng, lại nói không ra lời.
"Hảo thân thủ." Nam Cung Khiếu Thiên vỗ tay hai cái, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn nàng.
Kim Ánh Nhi bị đôi mắt lạnh như băng của hắn nhìn thẳng, da đầu run lên, cố kìm chế nhịp tim đập mạnh.
Ai, hiện giờ không thể không thừa nhận, bản thân quả thật là sắc nữ, nhìn thấy gương mặt của hắn, nàng cũng chỉ nhớ đến khi hắn cười.
Nam nhân thật sự không nên có bộ dạng tốt như vậy!
"Phu nhân thân là thiên kim khuê các, khi nào lại có một thân võ nghệ tốt như vậy?" Hắn hỏi.
"Lúc nhỏ sức khỏe thiếp không tốt, nương đã dạy thiếp một ít võ nghệ để rèn luyện." Da đầu Kim Ánh Nhi run lên, hận không thể véo bản thân một cái.
Không có việc nàng phản ứng nhanh như vậy để làm gì? Công Tôn cô nương còn chưa tìm về được, vạn nhất nàng bị vạch trần thân phận, cha nàng còn mạng không đây?
"Vị nương kia của nàng hình như là một người thú vị." Nam Cung Khiếu Thiên tới gần nàng một bước.
Kim Ánh Nhi bị hắn nhìn đến hoảng hốt, nàng căn bản không biết trong lòng Nam Cung Khiếu Thiên bây giờ đang nghĩ cái gì.
Hắn sao lại cười với nàng như vậy, cuối cùng là hoài nghi nàng? Cười nhạo nàng? Hay là---
Thích nàng?
"Sao không nói chuyện? Ta nghĩ chắc nàng là người nói nhiều." Ngón tay dài của Nam Cung Khiếu Thiên giữ lấy cằm của nàng, không cho nàng im lặng.
"Phu quân hiểu lầm ta rồi..." Đột nhiên Kim Ánh Nhi nhăn mũi, nhìn xung quanh, "Mọi người có ngửi thấy mùi gì cháy không?"
Xuân Hoa, Thu Nguyệt lắc đầu.
Kim Ánh Nhi hít sâu, rồi từ từ thở ra, "Thật sự là có mùi cháy...Cái mũi này của ta thật sự rất tốt..."
"Cháy rồi! Cháy rồi!"
Cách đó không xa có tiếng hô lớn.
Kim Ánh Nhi không nói hai lời kéo váy lên, chạy nhanh về phía phát ra tiếng hô.
Nàng bước đi như bay, xông qua một đình viện, phóng qua hai tiểu viện, chỉ thấy một phụ nhân đang gào khóc trước kho thóc đang cháy hừng hực.
"Cứu mạng! Cháy rồi! Con ta còn đang ở bên trong!" Người phụ nhân gào khóc.
Kim Ánh Nhi vọt tới bên giếng nước, đầu tiên múc một chậu nước xối lên người, lại thấm nước một cái khăn tay bịt mũi lại, xoay người hướng về phía kho thóc.
"Nàng làm gì vậy!" Nam Cung Khiếu Thiên giữ lấy eo nàng, không cho nàng hành động thiếu suy nghĩ.
"Cứu người!" Kim Ánh Nhi một tay đẩy tay Nam Cung Khiếu Thiên ra, khi hắn chưa kịp phản ứng lại nàng đã vọt vào bên trong kho thóc.
Nam Cung Khiếu Thiên đứng ở bên ngoài kho thóc, hét lớn với nữ đầu bếp một tiếng.
"Khóc cái gì! Còn không mau đi gọi quản gia triệu tập người đến cứu hỏa, muốn lửa đốt cháy người bên trong sao? Xuân Hoa, ngươi phụ trách múc nước, Thu Nguyệt phụ trách hất nước vào bên trong."
Nam Cung Khiếu Thiên lấy ra một chiếc chìa khóa, nước nhanh đến phòng chứa đồ bên cạnh kho thóc, chuyển ra những thùng lớn có thể đựng nước đến bên cạnh giếng.
Hắn không thể đi vào cứu hỏa, bởi vì cần có người chỉ huy hiện trường. Huống hồ, một khi hắn ngã xuống, còn rất nhiều người dựa vào hắn để sống, hắn không thể mạo hiểm.
Nhưng hắn cũng không cho phép nàng táng thân trong đám cháy!
Bởi vì hắn còn chưa tra rõ ràng gói độc dược của nàng có phải là nhằm vào hắn hay không, còn chưa xác định bản thân có muốn giữ nàng lại hay không, còn không rõ vì sao nữ tử nói nhiều này lại có thể khiến hắn rung động...
Trước khi đó, hắn sẽ không để cho nàng chịu một chút tổn thương nào.
Nam Cung Khiếu Thiên nhanh nhẹn dùng dây thừng buộc vào thùng nước, từng cái từng cái ném xuống giếng.
"Lão gia!" Hồng quản gia mang theo một đám tôi tớ, thở hổn hển đuổi tới.
"Bốn người phụ trách múc nước, còn lại xếp thành hàng, truyền nước cứu hỏa. Phu nhân cùng con trai của nữ đầu bếp đang ở bên trong, không được có một chút sơ xuất!" Nam Cung Khiếu Thiên nói.
Mọi người vừa nghe thấy phu nhân cũng đang ở bên trong, sắc mặt của tất cả đều trắng bệch, sợ có một chút sơ xuất.
Nam Cung Khiếu Thiên chỉ huy nam đinh tiếp nhận công việc của Xuân Hoa, miệng không ngừng ra lệnh: "Xuân Hoa, ngươi bảo xa phu đi mời đại phu! Thu Nguyệt, ngươi đi gọi một nhóm người, múc nước từ một giếng khác đến tận đây. Hồng quản sự đến phụ cận tìm người giúp đỡ."
Xuân Hoa, Thu Nguyệt chạy đi, ngọn lửa cháy giữa thời tiết ngày hè càng thêm vô thiên vô pháp, gương mặt mọi người rất nhanh bị hun nóng đến đỏ bừng.
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn chằm chằm vào kho thóc đang cháy, giữa làn khói đen mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng.
"Hất nước về phía cửa ra." Nam Cung Khiếu Thiên cũng xối nước lên người, chạy về phía cửa.
Lời của hắn còn chưa rơi xuống đất, liền thấy một bóng dáng nhỏ bé cõng một tiểu hài tử trên lưng, tập tễnh đi ra từ kho thóc.
Nam Cung Khiếu Thiên nhanh chóng chạy về phía cửa, đón lấy đứa bé, ôm lấy eo của nàng, bước nhanh rời khỏi đám cháy.
"Nàng muốn làm anh hùng sao! Chỉ cần một đoạn cột đổ xuống, nàng đỡ được sao? Loại chuyện như thế này giao cho nam nhân xử xý!"
Kim Ánh Nhi nhìn hắn vì tức giận mà gương mặt trở nên vặn vẹo, phát hiện đây là lần đầu tiên nàng biết hắn đang nghĩ gì--
Hắn tức điên lên rồi!
"Nàng nói gì đi!" Nam Cung Khiếu Thiên chế trụ bả vai của nàng, sợ nàng bị sặc khói mà xảy ra chuyện.
"Khi ta đi vào, có một cây cột vừa vặn đổ về phía đứa nhỏ, nếu như ta đến trễ một chút thì đã mất một mạng người rồi! Ta không sao..." Kim Ánh Nhi muốn vỗ vai hắn, biểu cảm đột nhiên đông cứng lại, nàng chậm rãi giấu tay ra phía sau. "Thiếp có chút sợ hãi, thiếp về phòng nghỉ trước."
Đôi mắt Nam Cung Khiếu Thiên nhíu lại, nắm lấy ống tay dĩ nhiên đã bị rách của nàng, chỉ thấy cả một cánh tay của nàng đều bị lửa làm bỏng, biến thành một mảng đỏ ửng.
"Mời đại phu đến phòng của ta! Những người khác tiếp tục cứu hỏa!" Nam Cung Khiếu Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, không giải thích thêm bế ngang nàng lên.
"Thiếp bị thương không phải ở chân, có thể tự đi."
Nam Cung Khiếu Thiên trừng mắt hung hăng nhìn nàng.
Kim Ánh Nhi nhìn ngọc dung của hắn, hai mắt vì tức giận mà như có lửa cháy, nhịn không được bật thốt lên, "Sao ngay cả bộ dạng khi tức giận của chàng cũng đẹp như vậy chứ!"
Phốc, tôi tớ có người bật cười một tiếng, lại rất nhanh im lặng, chuyên chú lo cứu hỏa.
"Nàng có muốn nhìn thử bộ dạng ta tức giận hơn không?