Kiệu hoa vừa vào nhà Nam Cung, Kim Ánh Nhi vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cầm khăn voan đắp kín.
Chỉ là, cho dù nàng dựng thẳng lỗ tai như thế nào cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện nào. Nhà Nam Cung này vô cùng yên tĩnh, có chút nào là vui vẻ đâu?
Ngực Kim Ánh Nhi đập loạn lên, không tự chủ nắm chặt túi đeo bên người.
Cỗ kiệu từ từ dừng lại.
"Tân nương hạ kiệu." Hứa bà mối vén mành kiệu lên, nhanh nhẹ đỡ tân nương đi ra ngoài.
Kim Ánh Nhi vừa đứng dậy, mũ phượng trên đầu khiến cho cả người nàng lung lau, đành phải dựa vào Hứa bà để đứng lên.
"Chúc mừng Nam Cung lão gia cưới được mỹ nhân như hoa!"
Sau khi Kim Ánh Nhi bước vào cửa, tiếng chúc mừng của Hứa bà vọng từ trong nhà ra.
"Bái đường đi." Nam tử ra lệnh.
Kim Ánh Nhi nhíu mày, cảm thấy giọng nói này nghe thật sự không già, tối đa chỉ tầm ba mươi tuổi.
"Vâng, đừng làm lỡ giờ lành. Trưởng bối nhà Nam Cung đâu?" Hứa bà hỏi.
"Không có trưởng bối. Không phải nhà Công Tôn cũng không phái người qua sao?" Giọng nói nam tử không giận mà uy.
"Lão gia bớt giận, cả nhà Công Tôn huyện lệnh đều bị nhiễm bệnh nặng, sợ đến đây sẽ lây bệnh cho tân nương thì không tốt. Ngài sau khi biết tin này cũng không tự mình đến đón dâu sao? Vậy hai nhà cũng ngang nhau thôi..." Hứa bà lớn tiếng nói.
"Bớt nói đi." Nam Cung Khiếu Thiên kiên nhẫn nói.
"Lão nô nói nhiều rồi, mong lão gia không trách tội, lão nô làm ngay." Kim Ánh Nhi thấy Hứa bà nhét gấm hồng vào tay nàng, một nam tử đứng bên cạnh nàng.
Kim Ánh Nhi nhìn đôi giày đen kia, đoán rằng người này nhất định khá cao, hơn nữa trên người còn có một mùi hương mát lạnh khiến người khác sảng khoái tinh thần.
Nàng còn chưa kịp nghĩ thêm, liền bị Hứa bà ấn đầu xuống, liên tục khom người cúi đầu vài lần.
"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái."
"Mời lão gia vén khăn lên cho phu nhân." Hứa bà nói.
Kim Ánh Nhi nghe vậy liền cứng đờ, vội vàng nháy mắt mấy cái, cắn chặt răng, gương mặt trở nên cứng ngắc.
"Tất cả lui ra, ra ngoài nhận thưởng." Nam Cung Khiếu Thiên nói.
"Tạ lão gia."
Tiếng nhóm tôi tớ lui ra ngoài khiến cho Kim Ánh Nhi chảy mồ hôi lạnh, sao quanh nàng lại có nhiều người như vậy? Vừa rồi rõ ràng yên tĩnh đến mức không có chút tiếng động nào.
Nghĩ đến nhà Nam Cung này rất nghiêm khắc, về sau nàng phải sống thế nào đây!
"Hứa bà, ngươi cũng đi xuống lĩnh thưởng đi."
"Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia." Hứa bà cười khanh khách, trang sức trên người đong đưa va vào nhau kêu đinh đang.
Thật tốt, nàng cũng muốn lĩnh thưởng.
Kim Ánh nhi cắn môi dưới, bỗng nhiên khăn hồng che đầu bị xốc lên.
Nàng sợ đến mức lui về sau một bước, hai mắt mở to, trừng người trước mặt...
Nam Cung Khiếu Thiên nhìn gương mặt tròn trước mắt, đôi mắt lạnh băng cũng ngẩn ra.
Ánh mắt lạnh băng của hắn nhanh chóng lướt qua đôi mắt, cái mũi, còn có có đôi môi của nàng, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt bình tĩnh.
Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn Kim Ánh Nhi vẫn không thu lại được ánh mắt kinh ngạc, chỉ có thể ngơ ngác nhìn người "xinh đẹp" trước mắt.
Có lầm không vậy?
Một nam nhân lại có một đôi mắt phượng cùng đôi môi hồng, dung mạo đoan chính, làn da như ngọc, thật sự là khiến cho tân nương là nàng bị đè xuống rồi.
Kim Ánh Nhi nhìn chằm chằm Nam Cung Khiếu Thiên, khuôn mặt tuấn mỹ không hề có chút liên quan nào với chữ già, bật thốt lên: "Ta...còn nghĩ ngươi vô cùng già."
Nam Cung Khiếu Thiên nghe giọng nói trong sáng của nàng, mắt lạnh nheo lại, ánh mắt một đường đánh giá từ gương mặt đến thân thể nàng, cuối cùng dừng lại trên đôi bông tai trân châu trên tai nàng.
Kim Ánh Nhi bị hắn nhìn như vậy, đột nhiên nhớ tới thân phận của mình, bỗng e lệ buông mắt xuống.
"Nói chuyện." Nam Cung Khiếu Thiên ra lệnh, vẫn nhìn đôi bông tai trân châu nàng đeo.
"Thiếp vấn an phu quân." Nàng nhẹ nhàng cúi người, khi ngẩng đầu lên, đã là hai má ửng hồng, rõ ràng một bộ dạng tân nương tử e lệ.
"Dung mạo của ngươi cùng với bức họa không giống nhau." Tinh quang chợt lóe lên trong mắt Nam Cung Khiếu Thiên.
Da đầu Kim Ánh nhi run lên, vẻ mặt lại càng thêm trấn định.
"Thời gian này phải bôn ba, dung mạo ít nhiều cũng có chút thay đổi, hơn nữa phấn trang điểm hơi dày, khiến cho phu quân thất vọng rồi." Nàng nâng đôi mắt sáng nhìn lên, không chút hoảng hốt đối diện với đánh giá của hắn.
Nam Cung Khiếu Thiên không dời mắt, khóe môi chậm rãi nâng lên.
Nụ cười tuyệt đẹp, đủ để khuynh thành, đẹp đến mức khiến cho người ta vừa nhìn đã phải hít vào một hơi.
Chẳng qua, ý cười hòa vào đôi mắt đen lạnh băng kia ngược lại càng tăng thêm vẻ tính toán.
Kim Ánh Nhi cảm thấy giật mình, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, nhưng vẫn giả bộ nở nụ cười dịu dàng.
"Ta sai nha hoàn đưa nàng về phòng nghỉ ngơi." Nam Cung Khiếu Thiên nói.
"Tạ phu quân." Nàng khẽ cúi người, đột nhiên gương mặt tuấn mỹ của hắn tiến đến gần nàng sợ đến mức ngừng thở. "Người...người muốn làm gì?"
"Gương mặt đỏ ửng, càng làm nổi bật lên đôi tai ngọc của phu nhân, cùng với đôi trân châu này càng thêm động lòng người." Nam Cung Khiếu Thiên sờ tai nàng, ngón tay dài lướt qua bông tai trân châu.
Kim Ánh Nhi bị sờ đến mức nổi giận, nàng hạ mắt nhìn xuống, giả bộ e lệ.
"Đây là đôi trân châu tiên mẫu ban tặng, phu quân đừng trêu đùa thiếp..." Còn dám sờ loạn lão nương, có tin ta khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn không!
"Trêu đùa!" Nam Cung Khiếu Thiên nhìn viền tai vẫn trắng nõn của nàng, lúc này chợt cười lạnh, "Rốt cuộc là ai trêu đùa ai còn chưa biết được."
Kim Ánh Nhi bị hắn dọa khiến cả người nổi da gà, đang muốn bày ra vẻ mỉm cười dịu dàng cung kính thì đã quay người nghênh ngang mà đ, biến mất sau cánh cửa lớn khắc hoa, chỉ để lại một mùi hương mát lạnh.
****
Lát sau, Kim Ánh Nhi được nha hoàn hầu hạ đưa đến tân phòng, chỉ cảm thấy cả hành lang đều thắp đèn lồng, xen giữa là đèn lồng mạ vàng làm đẹp, sáng rực như ban ngày.
Vừa đi vào nhà trong, lọt vào mắt là tủ gỗ Thẩm hương, đồ dùng trong phòng đều không tầm thường, ngay cả nến trắng cũng được khắc hoa sen, phong thái cung đình.
Kim Ánh Nhi nhìn há hốc mồm, nhưng trên mặt vẫn rất bình thường.
Nàng ngồi ngay ngắn trên giường, nghe thấy tỳ nữ hỏi sao lão gia vẫn chưa về phòng uống rượu hợp cẩn, cũng chưa hoàn thành bước kết tóc.
Nhưng mà, nhóm tỳ nữ nói hồi lâu, vẫn không có ai dám đi tìm Nam Cung Khiếu Thiên.
Rất không dễ dàng gì mới nhờ được quản gia đi thúc giục, nhưng mà câu trả lời lại là....
"Lão gia căn dặn, những việc vặt đó có thể miễn, có thể hầu hạ phu nhân tắm rửa thay đồ đi."
Vì vậy, Kim Ánh Nhi liền mừng rỡ được tỳ nữ hầu hạ, tháo xuống mũ phượng hoa lệ trên đỉnh đầu, cùng với những trang sức vàng bạc trên tay.
Kim Ánh Nhi dùng đuôi mắt tìm kiếm túi nhỏ của nàng được đặt trên bàn, thoáng an tâm. Đêm nay muốn qua cửa, liền phải dựa vào pháp bảo trên trong...
"Giúp phu nhân tháo đôi trân châu xuống." Tỳ nữ mặt tròn tên Xuân Hoa nói.
"Không cần, đây là đồ trang sức bất ly thân của ta." Tự nhắc nhở bản thân, cứu người cũng có thu hoạch.
"Phu nhân, mời đi bên này."