Nhắm mắt lại, Khôi cố quên thực tại bằng cách thả hồn theo tiếng nhạc. Những lúc buồn bực như vầy nhạc hòa tấu luôn làm người ta vơi đi nỗi chán chường, thế nhưng hôm nay Khôi vẫn không thoát khỏi sự trăn trở, bi quan đang đè nặng lên tim mình.
Hơn cả tháng chạy khắp nơi xin một việc làm mới mà vẫn chưa chỗ nào nhận. Khôi đã quá ê chề với thực tế và thấm thía vô cùng khi nhẩm tới nhẩm lui từ "thất nghiệp".
Một người có chuyên môn cao, tốt nghiệp đại học loại giỏi mà thất nghiệp ở trong thành phố này chắc không nhiều lắm. Thế nhưng sao không phải ai khác mà chính là anh phải bỏ việc để rồi thất nghiệp. Khôi cay đắng nghĩ ra rằng, trên đời này bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra, chỉ lý tưởng suông như anh mới tin vào sự công bằng hay tin rằng kẻ có tài sẽ được trọng dụng. Kiều Ngân thường nhắc đi nhắc lại nhiều lần rằng: "chữ tài liền với chữ tai, tài mệnh tương đố. Người ta vươn lên phần nhiều nhờ biết cúi thấp đầu chớ chả phải vì tài năng".
Kiều Ngân luôn khinh những kẻ đi lên bằng đầu gối, nhưng cô cũng không coi người bị thất bại như anh ra gì. Thế cho nên từ ngày bị sa thải tới nay, Khôi không ghé nhà cô nữa. Anh sợ phải đối diện với ba mẹ, anh chị của Ngân. Họ toàn là những người có danh phận trong xã hội, anh làm sao chịu nổi khi nghe những câu an ủi, những lời mỉa của họ.
Khôi xoay mình một vòng, anh tìm cái quẹt ga và đốt cho mình điếu thuốc. Chả lẽ chịu phụ cậu Thông đứng bán đồ kim khí điện máy? Bạn bè nhìn thấy thì cho mà nhục.
Gạt tàn thuốc xuống đất. Khôi hơi nhếch môi. Không có gì nhục bằng xòe tay xin tiền nhà, mẹ anh già rồi, tiền hưu có bao nhiêu đâu chứ! Anh vẫn còn dấu gia đình chuyện bị mất sở, nếu không lại ồn ào nhức óc. Bây giờ tạm thời cứ phụ cậu Tư bán hàng, chừng nào tìm đựơc chỗ hợp với chuyên môn thì nghỉ, còn hơn trong túi không có cả tiền lẻ để uống trà đá.
Cả tháng nay ngày nào cũng phải vờ đi làm đúng tám tiếng đồng hồ vàng bạc, chiều mới được về nhà ngả lưng, Khôi đã oải quá rồi. Anh hết làm diễn viên với cái vai diễn chán ngấy này. Sáng mai anh sẽ đến cửa hàng của cậu Tư sớm, anh mà chần chừ biết đâu đã có người khác làm việc của anh. Lúc ấy có tiếc cũng trễ.
Bỗng dưng Khôi nhớ tới gương mặt cô gái suýt đâm vào anh chiều naỵ Trông cô ta y như Quỳnh Hương, chủ nhân quyển sổ bìa nhung đỏ anh nhặt được trong thư viện.
Nói là nhặt được thì không đúng. Chính cô thủ thư đưa nó cho anh chung với mớ sách anh mượn. Khôi hoàn toàn không để ý vì bên ngoài quyển sổ là một bìa sách cũ, đến khi về nhà giở ra xem anh mới hết sức ngạc nhiên lẫn thích thú.
Đọc những lời "Tự bạch" ngộ nghĩnh, dễ thương và ngông nghênh lẫn kiêu ngạo của một bầy con gái. Khôi thấy mình như trẻ lại. Thời cắp sách đến trường đã qua lâu bỗng hiển hiện trước mắt. Khôi đọc đi đọc lại nhiều lần đến mức thuộc lòng từng sở thích của Quỳnh Hương. Cô bé có chiếc răng khểnh nghiêng đầu nhìn anh thật lí lắc, những lúc buồn chán, ngắm hình cô bé cũng thấy vui vui.
Anh giữ cuốn sổ hơn một tuần lễ, ngày nào vào thư viện nhằm giết thời gian, anh cũng để ý tìm nhưng không gặp Quỳnh Hương. Buồn tay Khôi đã vẽ và ghi vớ vẩn vào trang sổ cuối cùng. Rồi cũng trong những hôm lang thang đi tìm sở làm, anh đã tới đầu ngõ nhà cô bé, đi qua lại vài lần và không can đảm bước vào. Trở ra quán cà phê ngồi phì phà điếu thuốc, Khôi chợt thấy mình ngố chưa từng có. Kiều Ngân mà biết anh "man" thế này chắc cô ấy sẽ véo anh đến ngất ngư. Nhưng chả lẽ vứt cuốn sổ thì tội. Cuối cùng anh đã nhờ thằng nhóc tự nhận ở cạnh nhà Quỳnh Hương trả cho cô.
Nhìn thằng nhóc đội quyển sổ trên đầu, nhảy chân sáo vào ngõ, lòng Khôi chợt rộn ràng như trẻ thơ. Anh vừa quên chuyện này thì tình cờ gặp Quỳnh Hương bằng xương bằng thịt ngoài đời. Nếu đúng là cô ấy thì hai người có hữu duyên không nhỉ?
Khôi cười một mình. Có gặp nhau lần nữa mới đúng là hữu duyên. Nhưng nếu gặp cô bé nào cũng biết anh là ai đâu mà lo tới duyên với nợ. Đúng là ở không rồi nghĩ bậy. Thân thất nghiệp, đối phó với mỗi Kiều Ngân là muốn điên rồi, đèo bòng chi một người con gái khác.
- Khôi à! Có Kiều Ngân tới kìa!
Nghe mẹ gọi, anh vội nhỏm dậy. Bước ra phòng khách Khôi thấy Ngân ngồi một mình trên salon mặt tươi roi rói.
Đưa tay vuốt lại mái tóc cả tháng chưa hớt, Khôi ngồi xuống kế bên và hỏi:
- Em tới lâu chưa?
Kiều Ngân nhìn anh:
- Độ nửa tiếng. Em nói chuyện với cô nãy giờ.
Khôi lo lắng:
- Có lộ bí mật của anh không đó?
- Làm sao lộ được. Nhưng em buồn cười khi nghe cô than rằng dạo này anh làm việc cực lắm, cực tới nỗi về tới nhà là vào phòng nằm lì ở trỏng tối chả đi đâu chơi như trước đây vì quá mệt mỏi.
Cố kềm tiếng khúc khích, Kiều Ngân nói nhỏ vào tai Khôi:
- Cô đâu có biết cậu quý tử của mình đã đi chơi suốt tháng nay rồi. Anh giỏi lắm nên mới qua mắt được người đa nghi như cô.
Khôi gượng gạo nhếch môi nhưng không sao cười nổi. Anh có cảm giác Kiều Ngân không chỉ xem thường mình mà cô còn coi thường luôn cả mẹ anh.
Trước kia Kiều Ngân là học trò của mẹ Khôi, cô thừa biết bà ghét nhất là dối trá, lúc còn đi dạy bà luôn thẳng tay với học sinh gian lận. Khi làm kiểm tra, Ngân đã từng bị mẹ Khôi cho một điểm không về tội sử dụng "bùa". Bây giờ thấy anh nói dối mà bà chả nghi ngờ nên cô cười mẹ con anh chớ gì.
Tự nhiên Khôi xẵng giọng:
- Chuyện có hay đâu mà em cười. Anh muốn điên vì phải sống giả dối như thế này.
Kiều Ngân thản nhiên:
- Tất cả cũng tại anh thôi. Nếu anh nói thật với cô từ đầu thì đâu phải khổ thế này. Nghĩ lại xem nói dối như vầy anh được cái gì, hay mất luôn cả chút lòng trung thực mà cô Nhiên từ lâu vẫn tin tưởng.
- Em trách anh phải không Ngân?
- Em tiếc cho anh chớ không trách. Nếu anh mềm mỏng một chút thì đâu đến nỗi bị mất việc.
Khôi vung tay lên:
- Miệng lưỡi của em giống y thằng cha giám đốc của anh. Hừ! Mềm mỏng. Đó chỉ là cách nói khéo thay cho từ xảo trá, quỵ lụy. Anh không mềm mỏng được, em thừa biết mà. Sao hôm nay nhắc lại với anh chi vậy?
Kiều Ngân xụ mặt:
- Tự nhiên nổi quạu với em. Lúc nào anh cũng nóng nảy, thấy ghét. Biết vậy em chả thèm tới đây.
Khôi ngả đầu vào thành ghế, giọng mỉa mai:
- Tới thăm anh lúc này coi chừng mang tiếng đó.
Kiều Ngân ấm ức:
- Đủ rồi! Anh vừa phải thôi. Em đã làm gì có lỗi mà cả tháng nay anh không ghé nhà, thậm chí không thèm điện thoại cho em dù chỉ một lần. Anh lẩn tránh em, nhưng có lẩn tránh được thất bại của mình không?
Khôi ngang ngang:
- Anh đang đối diện với chính anh và không lẩn tránh ai hết.
- Vậy sao em chờ anh không đến?
- Anh đâu thích nghe lời giáo huấn của những người luôn luôn thành đạt.
Kiều Ngân phì cười:
- Lại cay cú. Anh chị và ba mẹ em rất quan tâm tới anh. Anh Hải đã tìm được một chỗ làm, nên bảo em đến kêu anh chuẩn bị để thứ hai theo ảnh tới đấy. Tay giám đốc này là bạn ảnh, họ đã đồng ý rồi.
Khôi ngạc nhiên:
- Nhận và không cần xem qua lý lịch, trình độ học vấn, chuyên môn? Vậy họ sẽ phân anh vào khâu nào? Và công ty ấy làm gì, ở đâu?
Kiều Ngân ngập ngừng:
- Nghe đâu đấy là một công ty liên doanh với Đài Loan, chuyên sản xuất cầu lông...
Khôi trợn mắt:
- Sản xuất cái gì?
- Cầu lông. Họ cần người như anh. Có trình độ đại học điện tử, thông thạo Anh ngữ, có kinh nghiệm tiếp thị... Công ty này làm ăn quy mô, họ xuất khẩu cầu lông qua Hồng Kông, và một số nước khác nữa.
Khôi nhún vai:
- Anh sẽ làm gì ở đó? Lựa lông vịt bằng máy vi tính à?
Kiều Ngân lắc đầu:
- Làm sao em biết được. Anh Hải đâu có nói rõ, và em cũng đâu dám hỏi. Ảnh tìm việc giùm anh là chuyện lạ, vì ảnh còn rất giận vụ anh quậy ở công ty cũ đến mức bị đuổi. Dù sao chỗ đó cũng quen biết bạn bè với ảnh, anh làm vậy mất mặt ảnh lắm.
Khôi khó chịu:
- Chuyện của anh đâu ăn thua gì tới ảnh mà mất mặt.
Kiều Ngân nghiêm nghị:
- Nói như anh nghĩa là chúng mình chả có quan hệ gì hết, đúng không?
- Ý anh đâu phải vậy. Đừng bắt lỗi bắt phải nữa. Xét cho cùng anh không làm gì để anh Hải mất mặt. Thằng Trí chơi đểu, anh đánh nó là đúng, và đúng nhất là đánh nó tại công ty, trước mặt giám đốc với nhân viên.
- Hành động của anh là hành động bột phát, trả thù cá nhân và chả phù hợp với ngưòi trí thức.
Khôi nóng nảy châm một điếu thuốc:
- Người ta bảo đánh chó phải dùng gậy đánh chó. Với hạng như Trí đập vào mặt là đúng. Ai nói anh côn đồ, du đãng cũng được. Tồi nhất là hạng đàn ông ném đá giấu tay, làm mà không dám nhận.
Kiều Ngân mím môi:
- Anh Trí đâu tệ dữ vậy. Gia đình em và gia đình ảnh quen biết mấy chục năm, em hiểu tánh ảnh quá mà. Đánh ảnh như thế ba mẹ em cũng khó xử với người ta. Khi hành động lỗ mãng cho hả giận, anh có nghĩ tới ai đâu.
Khôi làm thinh, anh rít liên tục điếu thuốc. Những lời Kiều Ngân nói giống như chế dầu vào lửa. Lúc anh cố dằn sự bực bội, ghen tức đang ào kéo đến, cô lại tỏ ý bênh vực Trí và quy trách nhiệm cho hành động đã rồi của anh. Khôi biết Kiều Ngân và gia đình không tin Trí đã hại anh bằng cách cho virus phá gần hết các phần mềm về trình bày, tạo các tờ giới thiệu, quảng cáo thuyết trình anh đang lưu giữ.
Dĩ nhiên việc làm này không thể bắt quả tang. Khôi và Trí đều là dân trong nghề, anh phải biết ai đã chơi mình chứ.
Kết quả công ty bị thiệt hại, Khôi bị khiển trách nặng, anh vẫn lặng lẽ chịu đựng, nhưng Trí đã ngạo nghễ nói với anh rằng: Bằng mọi giá anh ta sẽ tống khứ Khôi khỏi công ty này cũng như khỏi trái tim của Kiều Ngân.
Chính câu tuyên chiến xấc xược ấy khiến Khôi nổi điên lên. Anh nhào tới tống vào mặt Trí một đấm, hắn vùng chạy qua bên phòng họp của giám đốc. Khôi chạy theo túm áo Trí, đập hắn liên tiếp mấy cái trước bao nhiêu đôi mắt kinh hoàng của cả phòng họp.
Khôi đã không biện minh gì cho hành động của mình. Anh làm đơn xin thôi việc trước khi bị buộc phải nghỉ. Dù biết anh có tài, khả năng làm việc gấp đôi Trí, giám đốc công ty cũng không giữ anh lại. Lý do hết sức đơn giản, Trí là con trai của bạn ông ta, không có Khôi ông ta vẫn tìm đựơc người khác giỏi như anh, nhưng không có Trí, ông ta sẽ mất chỗ dựa.
Đời là thế đấy! Khôi đã bị tống khứ khỏi công ty, anh đâu thể bị hất ra khỏi trái tim của Kiều Ngân. Nhưng anh vốn kiêu ngạo, nếu Ngân không tin những việc đã xảy ra như lời anh kể mà tin Trí hơn thì Khôi chẳng còn gì để giải thích nữa hết.
Thấy anh đắm mình trong khói thuốc, Ngân giậm chân:
- Anh làm sao vậy? Ngồi bên em mà tâm trí để ở đâu đâu.
Khôi chậm rãi nói:
- Anh đang suy nghĩ xem em hiểu Trí tới cỡ nào, nhiều hơn hay ít hơn hiểu anh.
Kiều Ngân hỉnh hỉnh mũi:
- Anh khó hiểu hơn Trí, cho nên em hiểu ảnh nhiều hơn anh.
- Vậy sao!
- Em nói anh không được ghen nhe, Trí là mẫu người thực tế, đơn giản chứ không hay nghĩ những chuyện viển vông, bao đồng và tùy hứng như anh. Đối với ba mẹ, anh chị của em, Trí cực kỳ lễ phép ảnh rất siêng tới lui thăm viếng, quà cáp hẳn hoi, chớ không phải lơ là và thích nói ngược, nói ngông với ông bà cụ như anh đâu. Mẹ em nói có phước mới lấy được ông chồng như Trí.
- Còn vô phước mới vớ phải người như anh chớ gì?
Kiều Ngân dài giọng:
- Anh nói chớ hổng phải em à nghe.
Khôi lơ lửng:
- Cứ xem như anh nói giùm em đâu có sao.
Ngân đấm vào vai anh:
- Lúc này mà còn đùa. Bộ không sợ mất em hả? Mất việc làm rồi tới mất bồ chả mấy hồi đâu. Dạo này nhiều người đeo theo em lắm đó.
Khôi cười khẩy. Anh không hiểu sao Ngân có thể nói như vậy với người mình yêu vào lúc anh ta đang ở bước đường cùng. Đành rằng Ngân là cô út cưng của gia đình giàu có, cô quen được nuông chiều nên phát ngôn đôi khi hợm hĩnh khó nghe. Nhưng Ngân đã ra đời đi làm rồi, cô đâu phải là con bé con mười lăm mười sáu để muốn nói gì cũng được. Ngân biết anh yêu cô nhưng lẽ nào cô quên rằng anh rất cao ngạo, tự ái? Hai người từng giận nhau bao nhiêu lần vì tật cố chấp. Khôi chả nhớ, anh chỉ nhớ rằng Kiều Ngân luôn luôn làm lành trước, và lần nào Khôi cũng xiêu lòng vì những giọt nước mắt ăn năn của cô.
Bỗng dưng Khôi thấy chán nản cùng cực. Lúc anh đang cần nghe những lời động viên an ủi chân thật của Kiều Ngân, thì cô lại đỏng đảnh làm cao, dù kiểu làm cao này Ngân đã thực hiện nhiều lần, và lần nào Khôi cũng hầm hầm vì ghen. Nhưng hôm nay Khôi không ghen nổi trái lại anh bực bội, khó chịu giống như bị sỉ nhục.
Anh nói:
- Trong những người đeo theo em đó, chắc Trí là kẻ kiên trì, nhẫn nại nhất?
- Anh đoán đúng phóc. Thế có ghen không?
Khôi cộc lốc:
- Ghen! Nhưng ghen vì tự ái chớ không vì yêu.
Bá vai anh, Kiều Ngân hí hửng:
- Vì cái gì cũng được, miễn là anh có ghen là em khoái rồi.
Nhắm mắt lại, Khôi khổ sở kêu lên:
- Trời ơi! Em không có gì hay hơn, thiết thực hơn để nói với anh sao Ngân?
Tròn mắt rất ư... ngây thơ, Kiều Ngân hỏi lại:
- Yêu đương và ghen tuông không thiết thực sao?
- Với anh bây giờ công việc là trên hết.
Kiều Ngân dẩu môi:
- Thì em đã bảo thứ hai theo anh Hải tới chỗ làm mới. Có việc làm rồi mà còn căng thẳng với em. Thấy ghét thật.
Khôi khô khan:
- Em nghĩ anh chịu làm chỗ này?
Kiều Ngân giẫy nẩy:
- Anh lại đùa. Không chịu chắc anh Hải mắng em gục mặt luôn. Phải năn nỉ gảy lưỡi, anh mới chạy lung tung tìm việc cho anh, em đã bảo anh chịu làm ở đó. Bây giờ anh nói vậy, thật em hết ý kiến rồi.
- Đáng lẽ em phải cho anh biết trước khi tự ý quyết định. Vì là chuyện của anh.
Kiều Ngân ấm ức:
- Anh lang thang cả ngày biết ở đâu mà tìm. Với lại anh Hải bảo phải trả lời ngay chứ bộ. Lo cho anh để bị trách thế này thà em để mặc còn hơn.
Khôi xốn xang nhìn mắt Ngân rơm rớm, anh biết mình sắp bại trận đến nơi, nhưng đi làm ở chỗ do Hải giới thiệu anh không muốn chút nào. Hải là bạn thân của Trí, anh ta ngầm phản đối chuyện Kiều Ngân yêu Khôi, vì lý do gì Hải tốt với anh như vậy?
Dịu dàng kéo Ngân vào lòng, anh hôn thật lâu lên môi cô rồi mới từ tốn nói:
- Anh không hề trách em, trái lại anh cảm động khi thấy em lo cho anh. Điều anh ngại là không biết mình làm gì trong cái "công ty cầu lông" đó, nếu không đúng chuyên môn anh chán rồi nghỉ ngang thì phiền anh Hải. Thà từ chối từ đầu vẫn hay hơn.
Kiều Ngân thủ thỉ bên tai anh:
- Vấn đề này anh khỏi lo. Anh Hải biết rõ anh là chuyên viên vi tính, dĩ nhiên phải tìm chỗ hợp với anh, nhưng qua đây làm phải cố gắng. Nếu yêu em, anh hãy chịu khó một chút.
Thấy Khôi im lặng, Ngân nói tiếp:
- Thứ hai em sẽ đi với anh.
Khôi nửa đùa nửa thật:
- Em định áp tải hay theo để ủng hộ tinh thần anh vậy?
Kiều Ngân lim dim mắt:
- Muốn nghĩ là em ép buộc anh cũng được. Đây là sự cưỡng ép có lợi cho anh mà.
- Thứ hai em không đi làm sao?
Kiều Ngân ngập ngừng:
- Cơ quan cho em nghỉ hai ngày.
- Để làm gì?
Kiều Ngân nói nhỏ:
- Để chuẩn bị đi Singapore một tháng.
Khôi sững sờ. Tự dưng tim anh nhói lên một cái và anh thấy xấu hổ khi nghĩ mình ganh tỵ với người yêu.
Đi Singapore là mơ ước của Kiều ngân, cô luôn cố gắng trong công việc để mong có cơ hội được đi tập huấn chuyên môn ở nước ngoài. Hôm nay Ngân đã được như ý. Anh mừng cho cô mới đúng chứ sao lòng lại thấp thỏm kỳ vậy.
Siết Kiều Ngân vào lòng, Khôi cười:
- Vậy là toại nguyện rồi nhé!
- Lẽ ra đợt này em chưa được đi đâu, Nhưng có bác Lễ nói vào, nên mới có tên em nằm dưới cùng của danh sách, bác ấy làm em bất ngờ vô cùng.
Khôi nhíu mày, chút ghen tuông vừa nén xuống lại bùng lên. Ông Lễ là ba của Trí, ông rất có uy thế trên nhiều lĩnh vực kinh doanh ở thành phố này. Tiếng nói của ông luôn luôn có trọng lượng đáng kể. Kiều Ngân nhờ ông nên mới được đi Singapore là chuyện không gì đáng thắc mắc. Nhưng Khôi thấy lo vì giữa anh và Trí có nhiều chênh lệch quá. Đang lúc Khôi lỡ vận, thất thời thì ba của Trí lại giúp Kiều Ngân đạt được điều cô mong ước. Ai biết chuyện gì sẽ xảy đến nếu trong những ngày tháng tới, Khôi vẫn còn gặp vận rủi, không tìm được chỗ đứng kha khá trong xã hội như ý thích của Kiều Ngân và gia đình cô.
Kiều Ngân chớp mắt:
- Nghe nhắc đến bác Lễ, anh không vui phải không?
Khôi nhún vai:
- Anh chỉ nghĩ nếu anh là ông ấy thì sau khi em ở Singapore về anh sẽ làm gì tiếp theo cho em cảm động mà chú ý đến anh chàng Trí. Mẹ em nói có phúc mới lấy được ông chồng như hắn. Biết đâu ông Lễ lại bảo tu ba kiếp mới cưới được vợ như em. Trí chắc có căn tu, nên hắn lễ phép, vâng lời người già, còn anh tu không được, đã vậy tính tình lại viển vông. Sợ kiếp này anh không lấy được em vì vụng đường tu quá!
- Sao lúc nào anh cũng xọ chuyện này qua việc nọ hết vậy? Anh nên nhớ rằng đi nước ngoài là tiêu chuẩn em được hưởng. Tất cả nhờ ở công sức năng lực của em, nếu bác Lễ không nói vô, lần sau cũng tới phiên em kia mà.
- Nhưng em có nghĩ xem tại sao ông Lễ lại "nói vô" giùm em lúc này không?
Kiều Ngân hùng hồn:
- Tại bác là bạn của ba em.
- Còn nữa, tại con trai ổng yêu em. Ông ta bắc cầu cho Trí leo đó.
- Anh đa nghi vừa thôi, bác Lễ biết em coi Trí như anh Hải và biết em có người yêu rồi.
Khôi ngắt lời cô:
- Nhưng lúc này người yêu của em đang thất thế, mọi cái đã thay đổi, đâu có gì chắc để bảo đảm tình cảm mình không đổi thay.
Kiều Ngân giận dỗi:
- Đổi thay hay không là do anh, nếu sợ em thành đạt hơn anh, thì tự bản thân phải cố gắng vươn lên. Với em người đàn ông bản lãnh là người thức thời, biết chịu đựng những khó khăn nhỏ nhặt để lo sự nghiệp. Gia đình em ai cũng coi trọng sự nghiệp, anh cũng phải vậy, nếu anh là một thành viên.
Khôi bực dọc:
- Sự nghiệp, sự nghiệp với anh không quan trọng bằng cách sống. Anh lo mình sống ích kỷ, thiếu trung thực, chỉ nghĩ tới bản thân mà quên mọi người xung quanh thôi.
Kiều Ngân dịu giọng:
- Anh trách em chớ gì? Em biết anh buồn vì em đi xa lúc này, nhưng anh phải hiểu cho em, cơ hội không bao giờ đến hai lần, nếu bỏ qua dịp này, lỡ không còn dịp khác thì sao?
- Người có tài chả bao giờ sợ mất cơ hội. Anh không ganh với em, nhưng thật lòng anh buồn khi em dễ dàng nhận sự giúp đỡ của ông Lễ.
- Bác ấy giúp đỡ em vì ngày xưa ba em từng nâng đỡ bác.
Khôi bắt bẻ:
- Vậy sao trước đây chính bác trai nhờ, ổng lại từ chối. Anh còn nhớ rất rõ, lần ấy không được đi Singapore em khóc như con nít, anh phải chở em lang thang ngoài phố suốt một đêm để dỗ dành.
Kiều Ngân vẫn nhỏ nhẹ:
- Lúc đó bác Lễ chưa có điều kiện nên không giúp được thì sao. Anh cứ suy đoán lung tung cho khổ mình, mà khó chịu người khác. Anh làm em không thoải mái vì những nghi ngờ, ghen tuông. Tính cách này trước kia anh đâu có, tại sao chỉ một thời gian ngắn anh thay đổi kỳ cục vậy?
Khôi nóng nảy:
- Anh thay đổi hay em đổi thay mà không hay? Nói thật, những chuyện ngẫu nhiên trong đời thì chả thiếu, nhưng việc ông Lễ giúp đỡ cho em được đi tu nghiệp sau khi anh đập dập mũi Trí thì không thể nào ngẫu nhiên được. Em thừa biết, nhưng cố tình không nghĩ tới. Em làm anh thấy bị sỉ nhục.
Kiều Ngân hơi nhỏm dậy:
- Anh tự cao quá nên mới thấy vậy. Ngoài tình yêu dành cho anh, em còn gia đình. Anh bảo em làm cách nào cho vừa lòng cả đôi bên đây? Gia đình xem việc bác Lễ lo cho em là đương nhiên, anh lại coi đó là sự sỉ nhục.
Ngừng lại một chút, Ngân nói tiếp:
- Mọi người trong nhà không nói ra, nhưng em biết ai cũng đánh giá việc anh gây hấn với Trí. Nếu bây giờ em không đi Singapore thì gia đình sẽ trách em không biết điều, u mê trong tình yêu. Tất cả những trách cứ, phê phán đó đều bất lợi cho anh, cho hai đứa sau này.
Khôi điềm tĩnh:
- Em không cần biện minh cho việc đã quyết định. Anh cũng không quan tâm đến sự đánh giá của gia đình em, vì mọi người đều cho rằng anh sai, anh côn đồ, lỗ mãng không phù hợp với truyền thống dĩ hòa vi quý, và tính cách đãi nhau bằng lời của gia đình em. Anh suy nghĩ kỹ lắm rồi và thấy có cố gắng cách mấy cũng khó trở thành thành viên trong nhà em được. Cách sống, và cách nghĩ của chúng ta khác xa, qua mấy năm dài quen nhau, em luôn bắt anh thay đổi thế này, tập tành thế nọ, thậm chí bắt anh quên đi nhiều thói quen để có thể hòa hợp với gia đình em. Nhưng bản thân em chưa bao giờ có ý tưởng sẽ chuẩn bị tinh thần ra sao, cho thích nghi với lối sống của gia đình anh, một gia đình thanh bạch.
Kiều Ngân hơi ngỡ ngàng:
- Tại sao hôm nay lại nói vấn đề này với em?
Khôi lạnh lùng:
- Vì đây là lúc thích hợp nhất. Từ khi yêu nhau đến nay, chúng ta chưa thật sự gặp trắc trở nào ngoài việc gia đình em không thích anh. Trước đây anh chủ quan cho rằng việc này không quan trọng, miễn em yêu và chịu làm vợ anh là đủ. Bây giờ đụng chạm thực tế, khó khăn làm anh nhìn mọi vấn đề đều khác, chúng ta lại xa nhau mấy tháng dài, đây là dịp để mình nhìn lại mình. Biết đâu chừng em sẽ nhận ra em chưa hề yêu anh, những tình cảm từ trước đến giờ chỉ là ngộ nhận thì sao.
Kiều Ngân cười nhạt:
- Thất nghiệp ăn ở không, anh chả nghĩ ra được điều gì hay hơn sao? Em tưởng thực tế khó khăn sẽ làm anh có cái nhìn khác về cách xử sự hoặc phát hiện một hướng đi mới nào đó cho bản thân, ai ngờ anh chỉ tìm ra những chuyện để cằn nhằn em thôi. Trước khi đi xa, em phải nghe những lời này, thật chán ngắt.
Ngúng nguẩy đứng dậy, Ngân gằn giọng:
- Anh Hải có lòng tốt tìm việc cho anh rồi. Còn đi làm hay không tùy ý. Em về đây.
Khôi buồn bã nhìn Kiều Ngân rồ máy xe phóng ra khỏi ngõ, lòng dâng đầy chua xót. Khi vừa quen Kiều Ngân, mẹ anh đã ngăn nhưng anh không nghe. Bà nói yêu và cưới con gái giầu hơn mình có nhiều cái khó lắm. Lúc đó với Khôi, khó gì cũng mặc. Bây giờ anh lại thấy khác, tự ái của đàn ông, cùng thất bại của cuộc sống khiến anh nhìn tình yêu với đôi mắt đầy e ngại. Anh biết gia đình Ngân đang tìm cách loại anh ra khỏi trái tim cô bằng cách gây mâu thuẫn nhằm làm Ngân chán anh. Việc Ngân đi Singapore rõ ràng là bước đầu làm Khôi càng thua sút cô hơn. Kiều Ngân có hiểu điều này không mà cứ khăng khăng cho mình hành động đúng.
Khôi thở dài. Trách Ngân vô ích, cô không thể làm khác vì chính bản thân Ngân đang mong đi tu nghiệp hơn ai hết. Nếu không muốn mất cô, anh phải hết lòng phục tùng, nghe lời gia đình Ngân, điều này Khôi biết anh không thể làm được.