Chiều mưa ngày ấy

Chương 18

Vừa ngồi xuống salon, Cẩm đã um xùm, giọng cô ta lành lạnh làm Quỳnh Hương ơn ớn:

- Cái thằng trời đánh bảy búa, bà già còn mệt thế kia mà đã đem về nhà, mày có lương tâm không vậy?

Cường cay cú:

- Lương tâm thì tôi có thừa, nhưng tiền lại thiếu. Với lại về nhà mẹ mới mau lại sức. Suy ra bà già có bệnh gì đâu, ngoài cái tội uống lộn thuốc? Chị đừng bày đặt lên giọng đạo đức. Nếu có hiếu rước mẹ về bển đi.

Cẩm sừng sộ:

- Cái gì? Lúc mẹ khoẻ mày giành lấy để phục vụ mày, bây giờ bà già nằm một chỗ mày lại tống qua chỗ tao. Nhà tao bằng nắm tay để mẹ nằm đâu chứ!

Nhìn quanh một vòng, Cẩm hất mặt trâng tráo:

- Tao sẽ dọn về đây ở để chăm sóc mẹ.

Cường cười khẩy:

- Đúng là bà có óc khôi hài. Đây có phải nhà bà nữa đâu mà bà dọn về.

Anh hạ thấp giọng:

- Này! Mẹ còn khoẻ lắm, bà đừng tính cắm rễ ở đây chờ ngày mẹ chết để cướp ngôi nhà này. Cho bà biết: " Nữ nhi ngoại tộc ", bà chẳng có gì đâu, dù chỉ là một cục đá lót nền.

Cẩm gật gù:

- Vậy sao? Tao ít học hơn mày nhưng đâu có nghĩa là dốt. Có điều hôm nay tao không bàn những vấn đề đó. Nhà cửa đâu có chân đi, mất làm sao được mà lo.

Cường lạnh lùng:

- Nếu tới thăm mẹ thì vào thăm đi. Hừ! Hổm rày trong bệnh viện, một tay Quỳnh Hương lo không đó!

- Mẹ có phước được dâu hiền. Tao là nữ nhi ngoại tộc kia mà.

Cường mím môi làm thinh, Cẩm đỏng đảnh bước đến vỗ vai Quỳnh Hương:

- Có dạo nghe đồn em bỏ thằng Cường, chị thấy mừng giùm. Ai ngờ đồng đôla màu xanh vẫn còn hấp dẫn nên bỏ không đành phải không?

Quỳnh Hương chẳng màng trả lời, cô đã ngấy tận cổ chị em Cường. Hương thương bà Nguyệt nên mới thật lòng chăm sóc, nhưng ai cũng nghĩ cô vì Cường. Hương biết bà cố ý tự tử chứ không hề uống lộn thuốc như Cường đã nói. Chắc chắn anh phải làm chuyện gì ức lòng lắm nên bà mới muốn chết. Bây giờ đã qua nguy hiểm rồi, nhưng bà như người mắc chứng trầm uất, suốt ngày nằm mắt mở trừng trừng nhìn lên trần, không nói một câu.

Thái độ này khiến Hương lo sợ, cô có cảm giác bà hết muốn sống. Khi nói với Cường điều mình nghĩ, Quỳnh Hương chỉ nhận đựợc ở anh nụ cười khó hiểu.

Cẩm nhún vai đi vào phòng bà Nguyệt. Giọng cô ta oang oang:

- Con sẽ dọn qua ở đây để chăm sóc mẹ.

Bà Nguyệt không trả lời, Quỳnh Hương ngao ngán nói với Cường:

- Em về đây!

Anh nhăn nhó:

- Anh phải đi làm. Em ở lại lo trong ngoài cơm nước giùm, rồi vài hôm anh sẽ tìm người giúp việc. Bỏ mẹ một mình, đâu có được.

Quỳnh Hương chớp mắt:

- Bữa nay em đừ quá. Anh nhờ chị Cẩm, chị sẵn lòng lắm đó!

Cường xụ mặt:

- Giao nhà cho bả, như giao trứng cho ác. Hổng dám đâu.

Hương cười nhẹ:

- Chẳng lẽ anh tin em hơn chị Cẩm?

Cường vội vàng đáp:

- Đương nhiên rồi! Vì em là vợ anh mà!

Quỳnh Hương lắc đầu:

- Anh nói câu này hơi sớm đấy!

Cường kiêu căng:

- Có gì đâu mà sớm! Cái gì của César, trước sau cũng trả về César.

Quỳnh Hương với tay lấy chiếc nón trên bàn, giọng trầm trầm:

- Câu nói mấy ngàn năm rồi vẫn đúng, chỉ tiếc rằng anh không phải là César của em.

Cường tỉnh bơ trước câu mỉa mai của cô, anh ta nhấn mạnh:

- Nhưng thằng Khôi đã là César của kẻ khác rồi. Em còn chờ gì ở nó nữa? Ba mẹ em sẽ vỡ tim mà chết nếu bây giờ anh tuyên bố xù vì không chấp nhận có một cô vợ trắc nết.

Hiu hiu tự đắc, Cường nói tiếp:

- Chắc ông bà già chịu không nổi cú sốc này đâu. Em về và nhớ suy nghĩ cho kỹ.

Quỳnh Hương lầm lì dắt xe ra, vừa đạp tới đầu ngõ, cô gặp Thông. Anh ta kéo tay cầm xe cô lại:

- Hổm rày Hương nuôi bệnh bác Nguyệt à!

Cô gật đầu. Thông lại nói tiếp bằng giọng đang ấm ức:

- Hương định lấy thằng Cường, bỏ rơi thằng Khôi thật sao?

Quỳnh Hương ấp úng:

- Xin lỗi! Tôi không tiện trả lời anh giữa đường sá như vầy. Tôi bận lắm!

Thông ép xe Hương vào lề:

- Bận gì cũng phải trả lời. Tôi muốn nói với Hương nhiều chuyện quan trọng. Chúng ta vào quán cà phê kia nhé!

Thấu Hương ngần ngừ, anh thuyết phục:

- Hạnh phúc của Hương do Hương định đoạt nhưng nếu không nói những gì đã biết về Cường tôi e mình phải ân hận cả đời.

Quỳnh Hương đắn đo vài giây rồi gật đầu. Hai người vào một quán cà phê nhỏ gần đó, Thông chủ động gọi nước uống và vào đề:

- Tôi mới gặp Khôi hồi sáng. Nó buồn hiu thấy mà tội.

Quỳnh Hương thản nhiên:

- Người ta có nhiều cách buồn lắm. Tôi không thể hình dung ra cách buồn của Khôi lúc kế bên ảnh là Kiều Ngân. Đó là nỗi buồn chỉ có trên sân khấu, sau khi đã hoá trang gương mặt thật kỹ.

- Cô cho rằng Khôi đóng kịch à!

Quỳnh Hương im lặng nhìn những viên đá có bọt tan dần trong ly.

Thông bảo:

- Khôi rất thật lòng với Quỳnh Hương. Tôi dám bảo đảm như vậy. Chính vì thế Kiều Ngân mới thất vọng khi Khôi không còn chút tình cảm nào cho cô ấy. Cách đây mấy hôm cô ta đã nhảy vào xe hơi.

Quỳnh Hương chớp mắt:

- Vì anh Khôi sao?

Thông nhún vai:

- Cô ta không biết vì ai đâu. Trước đây gia đình Kiều Ngân đâu thích cô ta quen với Khôi, họ chê cậu ấy nghèo, không cha, nên lúc Khôi thất nghiệp đã khuyến khích, tạo cơ hội cho Ngân đến với người khác. Tính Khôi và Ngân khác xa nhau lắm. Suốt thời gian quen nhau, họ luôn có nhiều mâu thuẫn, sự chua cay, nhiều đau khổ. Đến khi gặp Hương, Khôi đã yêu thầm, không dám tơ tưởng nhưng khi được cô đáp lại Khôi hạnh phúc như đang sống trên mây. Hắn ta làm sao chịu nổi sự thật này, nếu đúng là Hương sẽ lấy Cường.

Quỳnh Hương từ tốn nói:

- Khôi vẫn có Kiều Ngân kia mà. Chị ấy dám chết vì ảnh, còn tôi thì không. Suy ra tôi đâu có yêu Khôi.

Thông lắc đầu:

- Nếu Hương nghĩ Ngân tự tử vì Khôi là lầm rồi. Gia đình cô ấy sắp tuyên bố phá sản, Ngân thấy cần phải bám vào Khôi với hi vọng vớt vát chút đỉnh sĩ diện, nào ngờ cậu ta lại không chấp nhận. Trong thời gian Khôi đi Hà Nội, Ngân đã hết lời van vỉ cầu xin Trí đừng bỏ mình, nhưng anh chồng sắp cưới này đã phũ phàng nghoảnh mặt đi cùng gia đình sang làm việc ở Ý.

Thấy Quỳnh Hương tròn mắt nhìn mình Thông nói tiếp:

- Mẹ của Ngân đang rối rắm vì chuyện tình duyên của con gái mình, thì lại xảy ra chuyện cô ta bị xe đụng, thế là bà ta quay sang đổ tội cho Khôi để năn nỉ cầu may lần chót. Mà mẹ của Ngân chẳng hiền từ gì, bà ta rất thủ đoạn nên cứ bày cho con gái mình bám riết Khôi. Bây giờ nhà ba ta xuống dốc rồi, môn đăng hộ đối đâu còn là rào chắn nữa.

Quỳnh Hương ngắt lời Thông:

- Tự anh suy ra những điều này đấy hả?

- Hoàn toàn không. Đó là thật mà! Chính Trí nói ra trước khi anh ta đi Ý, Trí là phường xỏ lá hèn hạ chớ không như Khôi.

- Thôi đừng khen anh ấy nữa. Tôi không nghe đâu. Ngân tự tử hay bị xe tông với tôi đều vô nghĩa. Tôi chỉ biết rằng bác Nghiêm đã nói với tôi sẽ đi cưới Ngân cho Khôi.

Thông trố mắt nhìn cô, anh buột miệng:

- Và Hương đã tin thế?

Quỳnh Hương chống tay dưới cằm, giọng khô khan:

- Biết sao hơn vì bác ấy không biết nói dối mà!

Thông làm thinh. Điều Hương vừa nói thật bất ngờ. Mẹ Khôi đâu ưa gì Kiều Ngân, bà từng phàn nàn với Thông chuyện này mà. Chả lẽ bà buộc lòng nói dối vì cũng không thích Quỳnh Hương?

Thông chép miệng:

- Đó là ý của bác ấy chớ nào phải của Khôi. Sao Hương dễ tin thế!

Quỳnh Hương đáp khẽ:

- Tin để thấy nhẹ lòng khi đi lấy chồng.

Thông cười khan:

- Đơn giản quá nhỉ! Sau này chắc gì còn dịp được cô mời uống nước, nên hôm nay tôi sẽ nói thật nhiều. Hương không thích tôi khen Khôi thì thôi, tôi sẽ nói về người khác vậy. Tiếc rằng người này lại chẳng có điểm tốt để khen.

- Anh muốn nói tới Cường phải không?

Thông gật gù:

- Khôi bảo cô rất nhạy bén, quả là không sai. Nhưng sao Hương lại yêu được Cường nhỉ?

Quỳnh Hương ngang ngang:

- Biết nói thế nào cho anh hiểu. Người xưa có câu: " Khi yêu trái ấu cũng tròn." nên với tôi, anh Cường vẫn là người tốt. Luật pháp đâu có cấm yêu người xấu tính xấu nết.

Thông nghiêm nghị:

- Nhưng lương tâm mình thì có. Chả lẽ cô tán đồng việc anh ta đem cha ruột mình vào Viện dưỡng lão với lý do ông quá già yếu không còn ích lợi cho anh ta nữa? Cường đối xử với bác Nguyệt không ra gì. Ở khu phố này, mọi người đã phê bình anh ta trước tổ mấy lần. Anh ta sợ tiếng xấu đồn xa tận nơi làm việc, nên dạo này có đỡ hơn trước. Hương sẽ là vợ Cường, rồi cô sẽ đối với hắn ra sao khi miệng đời vẫn nói: " Nồi nào úp vung nấy ".

Ngần ngừ một chút, Thông nói tiếp:

- Tôi nghĩ Hương đã biết lý do bác Nguyệt nằm nhà thương. Vậy mà cô vẫn bám theo Cường.

Quỳnh Hương nhỏ nhẹ:

- Anh đã nói hết chưa? Nếu hết rồi tôi xin phép. Rất cám ơn những lời chân thành của anh. Hãy nói với Khôi quên hết đi! Xá gì một con bé như tôi chứ!

Thông lắc đầu:

- Tôi không nhắn đâu vì tôi tin Quỳnh Hương sẽ nghĩ lại. Trước đám cưới một giờ, người ta vẫn thay đổi quyết định được mà, huống chi Hương còn cả tháng.

Quỳnh Hương gượng cười rồi vội vã đứng lên, cô biết nếu có ngồi lại đây, cô sẽ khóc mất.

Đạp xe một mình trên phố nắng gắt. Hương nghĩ mãi những lời Thông nói. Cô phải tin ai đây? Tại sao cô không can đảm định đoạt cuộc đời mình như chị Như, cô đã hết yêu Cường rồi, hết thật rồi kia mà! Khôi cũng vậy, anh đâu còn yêu Kiều Ngân nữa. Tại sao hai người phải chịu xa nhau vô lý thế này?

Hôm gặp Khôi trong bệnh viện, cô đã gạt ngang không nghe anh giải thích vì ghen, vì tin những lời bác Nghiêm nói. Bây giờ thì sao? Có nên tin lời Thông nói không? Dầu tin hay không cô cũng phải gặp Khôi rồi bình tĩnh nghe anh bày tỏ tất cả mới được. Cắm đầu đạp xe đến nhà Khôi, cô nôn nóng chờ anh ra mở cửa nhưng căn nhà lặng thinh như không có người ở.

Hương hỏi thăm và biết bà Nghiêm về quê đến mấy ngày. Khôi đi làm tận tối mịt mới về.

Công ty anh làm có lạ gì với Quỳnh Hương nhưng cô không can đảm vào tìm Khôi. Cô ngại gặp Giám đốc, ngại gặp Hồng Yến và có lẽ ngại gặp cả anh trong khung cảnh đó.

Quỳnh Hương thấy rã rời nhưng không phải mệt mà vì chán nản, lạc lõng. Đến bao giờ cô mới chững chạc như một người lớn thật sự đây? Cô chẳng hiểu nữa.