Điều này làm ba cô bực bội vô cùng vì tuần nào Cường tới nhà, Quỳnh Hương cũng ở lì trong phòng, mặc dù bà Vân đã ba lần bảy lượt gọi cô ra.
Tối nay Cường lại đến, thay vì gọi Hương, mẹ đã khóc, và cô đang muốn khóc theo mẹ đây.
Tung mền ngồi dậy với đôi mắt rơm rớm, Quỳnh Hương bước xuống chải sơ mái tóc và ra phòng khách với quyết tâm phải giải quyết xong chuyện với Cường. Không có ba ở nhà, Cường vẫn kiên nhẫn với chương trinh tivi đã phát lại mấy lần.
Thấy cô ra, anh cười thật tươi:
- Anh đã xin phép ba mẹ ở lại đây tới chừng nào gặp được em mới thôi.
Quỳnh Hương vuốt vuốt đuôi tóc:
- Em không biết mình còn chuyện gì để nói nữa, mà ngày nào cũng tìm em.
Cường thản nhiên:
- Sao em giận dai quá! Anh nhớ tính em dễ tha thứ và mau quên lắm. Chắc định thử lòng kiên trì của anh chứ gì. Anh có chấp nhất em đâu, dù em đã làm rất nhiều điều đáng trách, đối với tình yêu của chúng mình. Suốt thời gian em ở Đà Lạt, anh và ba đã chạy đôn chạy đáo để lo cho đám cưới. Anh muốn đám cưới thật lớn và ba cũng đồng ý thế. Danh sách mời đã có, mẫu thiệp cưới chúng ta sẽ chọn theo catalogue, còn nhà hàng thì…
Quỳnh Hương cắt ngang:
- Anh đừng nói tới chuyện đám cưới nữa. Giữa chúng ra đã hết rồi.
Cường ngọt ngào:
- Tuy anh có lỗi vì giấu chuyện ba anh đang ở viện dưỡng lão, nhưng đó đâu phải là lý do để em giận anh dữ vậy. Ngày mai em đưa em đến gặp ba, chúng ta sẽ năn nỉ ông trở về nhà. Em muốn gì anh cũng chiều ý hết. Anh có mua vật này để xin lỗ em đây.
Lấy trong túi ra một hộp nhỏ, Cường đưa Quỳnh Hương. Cô lắc đầu và nói:
- Anh làm y như trong phim Hồng Kông, không giống tính cách của anh chút nào. Xưa nay anh đâu quen xin lỗi, nhất là xin lỗi cách trang trọng như vầy.
Cường vội nói:
- Vì tình yêu, người ta thay đổi để ngày càng trở nên hoàn thiện hơn. Điều này tốt phải không?
Quỳnh Hương mỉa mai:
- Từ trước tới giờ anh vẫn cho rằng mình là người rất hoàn thiện kia mà.
- Cái hoàn thiện của người sắp có vợ khác xa một thanh niên. Vì em, anh sẵn sàng bổ sung những điều mình chưa có.
Quỳnh Hương ngán tới tận cùng trước mồm mép của Cường. Anh đúng là có tài nguỵ biện. Phải bây giờ là trước đây, chắc Hương sung sướng vì những lời đầu môi chót lưỡi này lắm. Tiếc rằng mọi cái đã lỡ nhịp, cô không còn yêu, để thấy xúc động dù chỉ một mảy may. Cường đâu biết Quỳnh Hương đã gặp Thu Minh vào hôm đi tìm Quỳnh Như. Chính Thu Minh đã cho cô biết nhiều điều thú vị về con người của anh. Cô không muốn lột mặt nạ Cường nhưng nếu anh vẫn bám theo cô, chắc Hương phải nhờ đến Thu Minh thôi.
Ngần ngừ một chút, Quỳnh Hương nói:
- Anh có biết cả tuần lễ qua em nghĩ gì không? Em nghĩ về mối tình của chúng ta. Cho tới giờ phút này, về mặt nào đó vẫn là một mối tình đẹp.
- Anh đâu phủ nhận chuyện này. Sắp tới mình sẽ là một cặp vợ chồng xứng đôi nữa.
Quỳnh Hương khổ sở:
- Em lại nghĩ khác anh. Chúng ta sẽ không có hạnh phúc nếu lấy nhau. Em chỉ xem anh như một người anh thôi. Lâu nay em đã nhầm lẫn khi cho rằng đó là tình yêu.
Cường gằn giọng:
- Anh không tin, em rất yêu anh, từng đắm đuối trong vòng tay anh, và đã đồng ý làm vợ anh. Em đã trưởng thành nên đủ lý trí phân biệt tình cảm. Làm gì có chuyện nhầm lẫn khôi hài thế. Chỉ có thể em nhầm lẫn chút tình viển vông vừa chớm với thằng nhãi Khôi thôi.
Ngưng lại để quan sát Hương xong, Cường lại nói tiếp bằng giọng thật dẻo:
- Nhưng anh không coi chuyện đó lắm. Em đang giận anh, hiểu lầm anh nhiều thứ, Khôi ở gần bên em, nên có điều kiện tán tỉnh. Nó là thằng cơ hội, đê tiện nên mới tò vè vợ người khác.
Quỳnh Hương ú ớ:
- Anh nói bậy!
Cường quắc mắt:
- Nó muốn hạ nhục anh thôi, em chỉ con cờ thí, là nạn nhân của nó. Khôi đã chiếm được trái tim lẫn thân xác em rồi, nó sẽ cười hả hê và bỏ em ngay.
Quỳnh Hương hét lên:
- Đừng lôi Khôi vào chuyện của mình. Nói thẳng ra, em không hợp với anh, nên không tiến tới hôn nhân được.
Cường nhếch mép:
- Nhưng nếu không có nó. Hẳn là anh rất hợp với em. Đừng vòng vo nữa Quỳnh Hương. Thật ra Khôi có gì hơn anh? Em biết gì về nó. Một thằng con hoang ngoài giá thú, mẹ nó là bà giáo nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng không giấu ai được dĩ vãng một thời của mình. Bà ta từng làm bé, nhưng lúc nào cũng rao giảng đạo đức. Thật tồi tệ!
Quỳnh Hương mất bình tĩnh vì những lời đầy cố ý của Cường. Dù cô đã nghe Khôi kể về gia đình mình, nhưng qua miệng lưỡi của Cường, Hương vẫn thấy khổ sở. Cô biết anh sẽ lợi dụng hoàn cảnh của mẹ con Khôi để nâng uy tín bản thân, và gây khó khăn cho cô với gia đình. Ba cô đã không thích Khôi, ông càng khinh anh hơn nếu biết chuyện mẹ con anh qua miệng kể của Cường.
Cô mỉa mai:
- Chuyện gì qua cách nói của anh cũng biến chất làm em phải ngạc nhiên và sợ óc tưởng tượng phong phú của anh.
Cường gặng lại:
- Em cho rằng anh láo chuyện thằng Khôi à?
- Không phải là láo, nhưng anh giỏi bóp méo sự thật, nên khó lòng tin nơi anh.
Ngập ngừng một chút Quỳnh Hương tung đòn chủ bài của mình ra:
- Cách đây mấy ngày, em có gặp Thu Minh. Nhờ đó em mới biết rõ anh hơn chút nữa.
Cường có vẻ bối rối:
- Cô ta nói xấu anh nhiều lắm phải không? Cũng chả trách Thu Minh, cô ta hận vì bị anh bỏ rơi để yêu em.
Quỳnh Hương lắc đầu:
- Anh lầm rồi. Thu Minh chả hề nói gì về anh. Nhưng chỉ có đưa em xem một đoạn nhật ký của anh.
Mặt Cường chợt tái đi:
- Đoạn nhật ký ghi cách chọn vợ, chọn người yêu của anh đó! Thật không ngờ! Bây giờ em biết anh chỉ muốn cưới em về để làm đầy tớ cho đời anh. Cũng may chị Thu Minh đã đọc được nó nếu không chỉ đã vô tình trở thành nắc thang cho anh bước lên đài danh vọng rồi.
Cường ôm đầu lẩm bẩm:
- Chả lẽ Thu Minh đã lấy được nó!
Quỳnh Hương nhún vai:
- Điều này em không biết. Chị Minh nói là vô tình nhặt được trong phòng làm việc của anh. Chính vì nó mà Thu Minh đã chia tay với anh đấy!
Cường vụt chối:
- Nói láo! Anh không có nhật ký nào hết.
Quỳnh Hương cao giọng:
- Sao lại không? Hôm đó ở nhà chị Minh em đọc không hết nên có mượn về. Đúng là của anh. Thật kinh khủng! Nhờ nó em mới biết tại sao bác trai vào viện dưỡng lão. Nhờ nó em mới biết anh chỉ yêu bản thân mình, còn cha mẹ và vợ chỉ là công cụ phục vụ cho anh thôi.
Cường thẫn thờ ngồi thừ trên ghế. Trước đây anh có làm mất một cuốn nhật ký, lúc đó anh có nghi Thu Minh, vì khi cô ghé phòng làm việc, anh đang ghi chép nửa chừng. Vốn thận trọng anh vội cất cuốn sổ ghi những điều bí mật riêng tư của mình vào hộc tủ. Đang nói chuyện với Minh thì Tổng giám đốc gọi, anh phải bỏ đi ngay. Qua ngày hôm sau, nhớ tới quyển nhật ký, anh kéo hộc tủ ra đã thấy mất.
Dù ấm ức, khổ sở vô cùng, Cường vẫn không dám hỏi Thu Minh. Cô là con gái cưng của Tổng Giám Đốc, là người yêu của anh, chỉ cần mở miệng là mắc quai ngay. Cường âm thầm theo dõi nhưng thấy Thu Minh vẫn bình thường. Đùng một cái cô nhận lời lấy Tín làm anh tưởng mình bị rơi xuống địa ngục.
Thì ra nguyên nhân là đó. Cô ta đã im lặng lâu nay, vì lẽ gì lại lòi cuốn nhật ký chết tiệt ấy ra với Quỳnh Hương?
Lần này anh lại thua nữa rồi. Đúng là bút sa gà chết. Sao trước đây Cường bày đặt chơi trò chữ nghĩa ấm ớ ví dầu như đàn bà cho khốn khổ khốn nạn thế nhỉ?
Sau lần bị mất nhật ký anh đã bỏ thói viết cho mình. Nhưng có ăn thua gì với chuyện vừa xảy ra này.
- Em đang giữ quyển nhật ký đó à?
Hương lắc đầu:
- Em trả cho chị Thu Minh rồi, chỉ bảo sẽ cất nó cẩn thận.
Cường nuốt nước bọt:
- Để làm gì?
Quỳnh Hương hơi nheo mắt:
- Chị Minh nói chừng nào anh cưới vợ, chỉ sẽ gửi nó làm quà cưới cho vợ anh.
Cường buột miệng:
- Khốn kiếp!
Quỳnh Hương gật gù:
- Làm như vậy có hơi ác, nhưng trả thù mà. Đưa nhật ký của anh cho em xem cũng là một cách trả thù. Chị Thu Minh cao siêu thật.
Mặt Cường quằm lại căm tức:
- Rồi có ngày anh sẽ cho vợ chồng cô ta biết mặt.
Quỳnh Hương châm chọc:
- Người ta biết mặt anh lắm rồi, cần chi phải hẹn ngày nữa. Hôm nào rảnh, em sẽ mượn lại cuốn nhật ký cho ba em đọc.
Cường đứng bật dậy:
- Em muốn chơi trò hèn hạ như Thu Minh thì tùy. Anh tin chắc ba em sẽ tiếp tục ủng hộ anh vì ông không muốn mang tai tiếng bởi con cái. Anh về đây!
Quỳnh Hương ngọt ngào:
- Để em tiễn anh ra cổng.
Cường căm tức:
- Không cần! Đừng nghĩ rằng mọi chuyện giữa chúng ta đã xong. Em vẫn còn nợ tôi một cuộc tình và tôi nhất định sẽ đòi lại.
Quỳnh Hương thở dài. Cô chưa đoán được chọc giận Cường là có lợi hay có hại. Nhưng dù sao bây giờ anh cũng không còn làm cô lo lắng như trước đây.
Đem quyển nhật ký ra doạ Cường quả là có hèn hạ nhưng cô hết cách rồi. Cô không muốn giống Thu Minh, thâm độc với người đã từng yêu, trái lại Quỳnh Hương thấy mình có lỗi với Cường vì chính cô đã thay đổi.
Bước theo anh ra sân, cô dịu giọng:
- Em thành thật xin lỗi anh, mong anh hiểu giùm. Mọi việc đã chấm dứt rồi.
Cường làm thinh phóng xe đi. Quỳnh Hương nhìn theo buồn bã. Nghĩ tới Khôi, cô sợ tình yêu đang dành cho anh lại là những phút giây bồng bột của trái tim mình.
Đang còn tự dằn vặt lương tâm Hương lại nghe tiếng xe trước cổng. Cô nheo mắt nhìn ra và thấy Chánh chở chị Như vào tới sân.
Giống người đi xa vừa về, Quỳnh Như hỏi giọng thân mật:
- Có ba mẹ ở nhà không Hương?
Hương ngập ngừng:
- Chỉ có mẹ thôi! Chị chịu về rồi à?
Quỳnh Như không trả lời. Cô kéo Chánh vào phòng khách. Hương chỉ kịp thấy anh mỉm cười và Chánh đã vào tới trong rồi.
Hương nghe chị Như thì thầm:
- Anh tính sao? Có đợi ba về không?
Chánh trầm tĩnh gật đầu:
- Phải đợi chứ em.
Quỳnh Như hỏi:
- Ba đi đâu vậy?
Hương lắc đầu. Như hạ giọng:
- Chuyện em và Cường ra sao rồi?
- Ảnh vừa ở đây về. Em đã dứt khoát. Nhưng còn ba...
Quỳnh Như nóng nảy:
- Em phải dứt khoát luôn với ba mới được!
Quỳnh Hương cắn môi lảng sang chuuyện khác:
- Không vào thăm mẹ à! Mẹ nhớ chị lắm đó!
Quỳnh Như thở dài. Cô nhìn Chánh một cái rồi đi vào trong. Hai người chợt rơi vào im lặng. Chánh lên tiếng trước:
- Tối qua Khôi có gặp anh.
Tim Hương đập manh nhưng cô vẫn tỏ vẻ dửng dưng:
- Vậy sao? Ảnh có mang rượu dâu Đà Lạt tới cho anh không?
Chánh cười:
- Có! Hai thằng vừa tâm tình vừa uống rượu. Ngon đấy chứ!
Quỳnh Hương đoán già đoán non:
- Chắc anh phải nói nhiều hơn ảnh?
- Sao Hương lại nghĩ vậy?
- Vì anh đang có tâm sự mà!
Chánh nheo mắt:
- Đoán thế là sai rồi. Anh toàn ngồi uống và nghe Khôi nói thôi.
Quỳnh Hương thấy nhột nhạt. Cô không nghĩ Khôi cần người tâm sự đến mức gõ cửa nhà Chánh, vì anh đâu phải là bạn Khôi. Nhưng Khôi đã nói những gì vậy kìa?
Dường như đoán được thắc mắc của Quỳnh Hương, Chánh vội nói:
- Anh đùa thôi! Thật ra Khôi hỏi anh sẽ làm cách nào để cưới được Quỳnh Như mà không phiền lòng bác trai?
- Thế anh trả lời sao?
- Anh không trả lời mà hỏi lại cậu ta.
Quỳnh Hương chớp mắt:
- Anh hỏi gì vậy?
Chánh cười cười:
- Anh hỏi cậu ta cần biết để làm chi. Em biết Khôi trả lời sao không?
-...
Chánh lại cười:
- Khôi nói để rút kinh nghiệm cho bản thân.
Quỳnh Hương đỏ mặt, Chánh trầm giọng:
- Chính vì câu trả lời đó. Anh mới đưa Quỳnh Như về gặp ba mẹ.
Hương thót tim, cô luýnh quýnh hỏi:
- Anh chị định nói gì về em và Khôi?
Chánh chưa trả lời ngoài cổng lại có tiếng xe và tiếng bóp kèn inh ỏi. Hương liếm môi:
- Ba về! Anh đừng nói gì tới Khôi. Em không mượn đâu nghe.
Dứt lời cô chạy vụt ra mở cửa. Ông Đức chạy xe vào tận phòng khách. Mặt ông dửng dưng khi Chánh đứng dậy chào.
Thảy chìa khóa xe lên bàn, ông hỏi trỏng:
- Con Như đâu?
Quỳnh Hương đáp ngay:
- Dạ! Chỉ đang trong phòng với mẹ.
- Hừ! Nó về đây làm gì nữa.
Chánh nhỏ nhẹ:
- Quỳnh Như rất nhớ hai bác, nên dù sợ bác rầy, Như cũng về thăm.
Ông Đức đay nghiến:
- Nó còn biết nhớ cái nhà này à! Tôi đã nói đi là không trở về nữa kia mà! Với tôi, nó như đã chết rồi.
Chánh ôn tồn:
- Thưa bác. Xin bác đừng giận Quỳnh Như. Tất cả lỗi tại cháu.
Ông Đức vung tay:
- Vậy thì mời cậu bước ra ngay. Nhà này không chứa lỗi lầm của ai hết.
Chánh vẫn bình tĩnh:
- Cháu sẽ đi khi nói hết những điều cần nói. Quỳnh Hương! Em vào mời bác gái và chị Như giùm anh.
Ông Đức gạt to:
- Không được mời ai hết. Tôi không cần nghe hạng vô liêm sỉ như cậu nói chuyện. Ra khỏi đây ngay đồ đểu cáng, đồ sở khanh.
Quỳnh Hương toát mồ hôi khi nghe tiếng ông Đức rổn rảng vang lên. Cô nhìn Chánh và thấy anh gục đầu chịu trận.
Ba cô rất nóng tính. Trước đây một lần giận Phi, ông đã ném nguyên cái gạt tàn bằng thuỷ tinh vào đầu thằng bé. May phúc nó né kịp, nếu không chắc cũng vỡ đầu. Ông Chánh ngồi lỳ kiểu này, ba mà sùng lên thì có trời cản.
Cô lo lắng nghe anh nói:
- Cháu không đểu cáng cũng không sở khanh. Việc cháu đến đây sẽ chứng minh điều đó.
Ông Đức hét:
- Tôi cần gì sự chứng minh của cậu. Tóm lại, cút xéo ngay!
Quỳnh Như từ trong chạy ra vì nghe ông Đức la lối. Cô bình tĩnh ngồi xuống kế bên Chánh và lên tiếng:
- Tụi con có chuyện muốn thưa với ba mẹ. Nói xong tụi con sẽ đi.
Ông Đức hầm hừ:
- Mày trở vào trong ngay.
Quỳnh Như cương quyết:
- Con phải nói chuyện với ba đã.
Quay sanh Chánh, cô giục:
- Anh nói đi!
Chánh đan hai tay vào nhau giọng ngập ngừng:
- Cháu muốn thưa hai bác xin cưới Quỳnh Như. Ba mẹ cháu sẽ tới thưa chuyện với hai bác sau.
Ông Đức đập bàn:
- Cậu tưởng gia đình tôi sẽ bằng lòng à? Trước đây ba mẹ cậu cũng từng đi cưới vợ cho cậu, họ đã có một đời dâu rồi, sao lại dễ dàng cưới thêm lần nữa. Hạng người đó không xứng làm xui với tôi. Hừ! Vợ chồng đầu ấp tay gối cậu bỏ cái một. Cưới con Như về được bao lâu cậu lại bỏ nó để tiến thêm bước nữa. Gia đình này không có ai dựng vợ gả chồng hai ba lần. Chúng tôi dứt khoát không du nhập cách sống vô thuỷ vô chung đó.
Chánh và Như nhìn nhau. Quỳnh Hương thấy ba cô quá nặng lời và quá cố chấp. Với quan điểm bảo thủ của mình, ông chẳng cần hiểu để thông cảm cho ai hết.
Dù sao Chánh cũng đã đứng tuổi, anh có danh dự của một người từng trải, từng lăn lộn với đời, ba cô mắng như tát nước vào mặt anh như thế quả là quá đáng. Chắc chắn khi Chánh tới đây, anh đã tính mình sẽ làm gì rồi!
Đúng như Quỳnh Hương nghĩ, Chánh không chịu thua, anh nghiêm nghị nói:
- Ai cũng có những lỡ lầm sai sót trong đời. Cuộc hôn nhân vừa qua của cháu là một lỗi lầm. Nhưng đâu phải vì lỡ lầm mà cháu không được quyền yêu và cưới vợ khác. Tình cảm cháu dành cho Như rất trong sáng. Cháu muốn Như đường hoàng lên xe hoa giống những cô gái khác trước sự chứng kiến của cha mẹ, họ hàng đôi bên.
Ngừng một chút để dằn xúc động, Chánh nói tiếp:
- Nếu bác không thương, đứng ra chủ hôn cho cháu và Như thì… thì tụi cháu sẽ tự tổ chức.
Mặt ông Đức xám như chì, ông chỏ tay vào Chánh, lắp bắp:
- Mày… mày… dám… nói thế à!
Chánh có vẻ hùng hồn:
- Xã hội và pháp luật thừa nhận quyền này của chúng cháu.
Ông Đức trợn mắt mắng:
- Bọn chúng bây từ lỗ nẻ chui lên hả? Đúng là quân mất dậy.
Quỳnh Như rơm rớm nước mắt:
- Chúng con biết làm sao hơn khi ba quá khe khắt. Con cần cha mẹ, nhưng cũng cần hạnh phúc riêng. Tại sao ba bắt con phải nghĩ về hạnh phúc giống ba? Tại sao ba bắt con phải vì danh dự uy tín gì gì đó của gia đình này mà bỏ Chánh, khi việc chúng con yêu nhau là không có gì sai trái hết.
Ông Đức đanh giọng:
- Mày đừng có giở lý luận với tao. Thuở đời trứng mà đòi khôn hơn gà. Thời gian lăn lộn từng trải cuộc đời của mày chưa bằng phần lẻ những tháng năm cha mẹ đã sống. Chả ai muốn con cái phải khổ. Chính vì vậy tao cần cương quyết, cứng rắn với chị em bây. Đau khổ, buồn bã một vài năm rồi quên, còn hơn ân hận suốt cả đời vì một thằng đàn ông không ra gì.
Quỳnh Như bướng bỉnh:
- Con chưa sống nhiều, chưa nếm hết thăng trầm như ba, nhưng con muốn làm chủ đời mình và trọn quyền sống cuộc sống của mình.
Ông Đức cười nhạt:
- Vậy thì mày về đây làm gì nữa? Đủ lông đủ cánh rồi, bay đi đâu thì bay đi.
Nói dứt lời ông hầm hầm đi vào trong. Quỳnh Như chậm chạp quẹt nước mắt. Căn phòng hết sức nặng nề. Hương nghe Chánh thở dài:
- Anh xin lỗi đã không thuyết phục được. Lẽ ra anh phải mềm mỏng hơn.
Giọng Quỳnh Như sũng nước:
- Có van xin ba cũng chẳng đổi ý, trong nhà này lời ba là lệnh. Ông đã quen ra lệnh và quen được mọi người nghe theo rồi.
Nhìn Quỳnh Hương bằng ánh mắt chán chường, Chánh nói:
- Khôi chẳng rút kinh nghiệm gì được ở anh. Hai đứa liệu mà lo. Tụi em xem ra còn khó khăn nhiều hơn anh chị nữa đấy.
Quỳnh Hương rụt rè:
- Anh chị tính tự đám cưới thật sao?
Quỳnh Như trầm ngâm:
- Chắc là vậy. Chỉ tội nghiệp mẹ, người phải chịu đựng phong ba bão táp cho chị em mình. Tính ra chị rất nặng tội. Là chị lớn trong nhà, làm gương xấu cho em út. Việc em chia tay với Cường, hết tám mươi phần trăm ba đổ thừa tại bà chị hư hỏng này. Cũng chả sao miễn là em thấy thơi thới trong lòng là chị vui rồi.
Quỳnh Hương khổ sở:
- Em sợ đấu tranh kiểu chị lắm!
Quỳnh Như khô khan:
- Mới hồi nãy chị cũng rất sợ, nhưng bây giờ hết rồi. Ăn thua mình có can đảm hay không.
Hương thú thật:
- Em không dám làm ba mẹ buồn.
Như nhếch môi:
- Vậy thì em ráng ôm nỗi buồn giùm ba mẹ. Nói như chị thật ích kỷ phải không? Nhưng theo chị, ba me vẫn là ba mẹ của mình, có mất đi đâu được. Còn tình yêu, hạnh phúc, qua rồi không bao giờ trở lại. Chị không ngụy biện đâu, em cứ nghĩ mà xem. Anh chị về đây! Em nhớ săn sóc cho mẹ và cả ba nữa.
Quỳnh Hương nói:
- Tối nay chị ngủ lại nhà đi. Đây là nhà chị mà! Đừng nên quá căng với ba.
Chánh nhỏ nhẹ:
- Hương nói đúng đó. Em cứ ở lại. Sáng mai anh tới đón đi làm.
Chánh về rồi, hai chị em Hương về phòng nằm lăn ra giường. Quỳnh Hương gác chân lên người Như, giọng thắc mắc:
- Khi quyết định xong chuyện đời mình, chị thấy thế nào?
- Nhẹ nhõm!
Quỳnh Hương nhìn lên trần nhà:
- Ngược lại, em càng nặng nề hơn, hoang mang hơn. Em thấy mình như người đi trong sương mù mờ mịt, chả biết đâu là phương hướng.
Như vụt hỏi:
- Em không tin Khôi sao?
- Ai cũng cho rằng ảnh không thật lòng với em. Ngay cả thằng Phi cũng nghĩ thế. Em thấy bất an và ân hận khi vội vã đến với Khôi, khi thật ra em chưa biết nhiều về ảnh, như đã biết nhiều về Cường. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu với Khôi đây chỉ là trò đùa?
- Em lẩn thẩn đến nơi rồi. Khôi không như em nghĩ đâu mà lo.
Quỳnh Hương thở dài, cô lăn một vòng tròn nằm yên. Quỳnh Như cũng vậy. Hai chị em lắng nghe nhạc từ hàng xóm vang lên văng vẳng.
Như chợt lên tiếng:
- Phải chi chị em mình cùng nhỏ lại ha Hương?
Cô mỉm cười:
- Nếu được nhỏ lại, chị sẽ ra sao?
- Chị sẽ không dại dột như bây giờ. Nhưng khôn ngoan thì có ích gì khi tình yêu không phải là bài toán để có thể vận dụng mọi kiến thức khoa học nhằm giải quyết nó.
Quỳnh Hương mơ màng:
- Vậy thì đừng ước được nhỏ lại mà hãy kêu cỗ máy thời gian chạy cho nhanh để mau chóng vượt qua khoảng ngày tháng nặng nề này.
Quỳnh Như im lặng. Hai chị em mỗi người đuổi theo trí tưởng tượng của riêng mình.
Đêm lặng thinh. Bóng tối dịu dàng choàng lên tất cả.