Quanh người Long Dương quân ửng hào quang màu tím nhạt, trong quầng sáng, hắn hóa thành một viên đá trơn bóng, chậm rãi thu hẹp, nằm trong lòng bàn tay thái tử Tăng.
Thông Thiên giáo chủ lẳng lặng lơ lửng giữa không trung, ống tay áo bát quái lay động, hình xăm trên bờ vai trần tỏa hắc quang mờ ảo, dường như hắn đang chờ đợi một người nào đó.
“Nhìn cái gì? Đồ đệ ngốc” Thông Thiên hỏi.
“Ta cảm thấy…” Hạo Nhiên như vô tình hữu ý chắn trước người Thông Thiên giáo chủ, đưa mắt nhìn Xi Vưu, rồi lại nhìn sang giáo chủ: “Sư phụ còn giống ma vương hơn cả tên đó nữa”
Thông Thiên nhếch miệng cười, nói: “Ta vốn là một tên ma vương, không thấy chư thiên thần tiên đều không quản nổi ta à?”
Xi Vưu lạnh lùng nói: “Bớt lải nhải đi, tới đây!”
Hạo Nhiên khép hai mắt lại, toàn thân tỏa bạch quang, nhưng Thông Thiên lại lười biếng nói: “Không, đồ đệ, về Kế thành đi, ngươi còn có chuyện phải làm”
Hạo Nhiên kinh ngạc: “Chuyện gì?”
Thông Thiên đẩy một chưởng ra, Hạo Nhiên bị cổ đại lực đó xô vào con đường chấn động không ngừng, đầu váng mắt hoa, tức khắc xuyên qua không gian hơn ngàn dặm, ngã xuống Kế thành.
Tuyệt thế thần binh trong tay Xi Vưu bùng nổ hào quang đỏ rực, nhưng trong tay Thông Thiên chỉ có vẻn vẹn một thanh mộc kiếm.
Thông Thiên khẽ nhắm hai mắt, lắng nghe chốc lát, sau đó nói: “Binh chủ, nghe thấy không?”
Lời Thông Thiên vừa dứt, Xi Vưu mới ý thức được mình đã bỏ lỡ điều gì, cùng lúc đó, phương xa truyền tới tiếng thét sợ hãi chói tai, đại địa dưới chân thoáng chốc biến đổi, Thần Nông đỉnh bắn thanh quang, phát ra tiếng ù ù như sấm rền.
Năm dây đàn Phục Hi cùng rung động!
Từ Phúc thống khổ thét to, ánh sáng màu ngọc bích lưu chuyển, khôi phục ấn thân.
Gương Côn Lôn bắn ra một luồng kim quang, vút thẳng lên tầng mây.
“Nữ Oa thạch_____!” Xi Vưu rống.
Thông Thiên mỉm cười: “Năm món thần khí Đánh mất rốt cuộc đã tề tựu đủ rồi”
Nói xong giơ mộc kiếm, nghiêng người, nhắm mắt, vung ngang.
Trong tích tắc tay áo tung bay, ngàn vạn vô ảnh kiếm xuyên thấu hư không, giữa thiên địa, một kích toàn lực của đệ nhất kiếm tiên hóa thành biển kiếm vô song, hung hãn đè xuống Xi Vưu!
Tượng thần khổng lồ nháy mắt hóa nhỏ như phàm nhân, tay cầm Hiên Viên kiếm cùng Thông Thiên giáo chủ lao vào nhau!
Năm món thần khí Đánh mất đồng thời hiện thân trên đại lục Thần Châu, nguyên hình hô hoán lẫn nhau, phát ra tiên âm chấn động chân trời!
Thông Thiên giương kiếm đâm thẳng, kiếm nằm trước người, Xi Vưu giơ Hiên Viên kiếm đỡ chiêu, hai vị thần ngừng giữa không trung, khoảnh khắc đó, đôi mắt Thông Thiên lại hướng xuống đất, đối thị cùng với Bạch Khởi đang ngẩng đầu nhìn lên.
Bốn món thần khí luân chuyển, xoay vùn vụt quanh người Bạch Khởi, Bạch Khởi khẽ nheo đôi mắt, vươn một tay ra.
Đồng tử Thông Thiên xuyên thấu qua không gian hư không, trông thấy có vô số sợi dây từ trên người, trên khuỷu tay, bàn tay, chân Bạch Khởi túa ra, ẩn vào đám mây, nối liền bờ Cửu Trọng thiên đối diện.
“Hóa ra là ngươi…” Thông Thiên thấp giọng nói.
Kế thành.
Tiếng khóc than hợp thành dòng lũ cuộn trào trên bầu trời Kế thành.
Thái tử Đan yên tĩnh nằm trên thành lâu, bầu trời trong đôi mắt hắn hóa thành màu xám tro, sau đó dần dần lụi tàn. Người cuối cùng nhìn thấy trước khi chết, chính là Hạo Nhiên mà hắn vô cùng quen thuộc.
“Sư phụ…”
Hạo Nhiên sợ hãi run rẩy không ngừng, thở dốc chốc lát rồi cắt mạch môn mình, kề sát vào miệng thái tử Đan.
“Cơ Đan…Cơ Đan!” Hạo Nhiên lay mạnh.
Máu tràn đầy miệng thái tử Đan, nhưng rốt cuộc vẫn vô dụng.
“Cơ Đan, tỉnh lại, là sư phụ không tốt…Cơ Đan…”
Hạo Nhiên bật khóc òa, dẫu biết rõ trong lịch sử tiểu đồ đệ sẽ phải gánh lấy kết cục như vậy, nhưng trong thời khắc tuyên cáo sau cùng, vô luận thế nào vẫn khiến y không thể tiếp nhận.
Lúc này Ngụy Tăng nằm cách đó không xa, trong tay vẫn nắm Nữ Oa thạch, Hạo Nhiên đưa ánh mắt rã rời nhìn món thần khí cuối cùng kia, thì thào: “Nữ Oa thạch”
Giọng Thông Thiên vang vọng trong não y:
“Hạo Nhiên, lấy Nữ Oa thạch rồi trở về hội hợp với Bạch Khởi, chờ ta nghĩ cách đoạt lại Hiên Viên kiếm xong ngươi hãy đi ngay, quay về hậu thế”
“Bạch Khởi giúp ta trì hoãn hắn…Đáng tiếc đại sư huynh ngươi vẫn còn trên thiên đình, không chịu xuống…”
Hạo Nhiên đáp: “Không, sư phụ”
Thông Thiên phẫn nộ: “Mau về! Hạo Nhiên! Thời gian không còn nhiều nữa!”
Ngoài Kế thành, mười vạn quân Tần bắt đầu công thành, tên lạc và đá công thành bay ồ ạt vào, đại địa chấn động, bách tính khóc than, hệt như ngày tận thế.
Ngàn vạn mũi phi tiễn gào thét xuyên qua bầu trời, Hạo Nhiên ôm cơ thể Cơ Đan, ngơ ngác nói: “Không”
Thông Thiên nôn nóng quát: “Hạo Nhiên!”
“Dương Đoan Hòa_____!”
Hạo Nhiên thét lớn, xoay người lao vút lên giữa không trung, tích tắt vạn kiếm xoay chuyển, năm thanh trường kiếm khổng lồ xuất hiện trên bầu trời.
Sấm nổ ròn rã, chớp giật tán loạn, mây đen gào thét cuốn tới, hợp thành một con lốc xoáy khổng lồ trên bầu trời.
Hạo Nhiên khép chặt hai mắt, trên mặt đầy lệ nóng, điện mang tan hết, trong sấm rền trận trận, Đông Hoàng chuông cầm kiếm chỉ thiên, chậm rãi mở hai mắt ra.
“Ngươi giết đồ đệ ta, ta diệt toàn quân ngươi_____!”
Hạo Nhiên dựng kiếm vung thẳng, kiếm trận Tru tiên tái hiện!
Uy lực mênh mông bùng nổ cuồn cuộn từ hai nơi chiến trường của Hạo Nhiên và Thông Thiên, nguyên khí thiên địa không thể nào chịu nổi lực hút của trận cuồng phong này nữa, Tru tiên kiếm trận, Sơn hải kiếm trận vốn là cổ kiếm quyết thời kỳ hồng hoang thượng cổ, lúc này đồng thời được giục đến cực hạn, tức khắc trời long đất lở, cả đại lục Thần Châu cùng sụp xuống.
Ngày tận thế đổ bộ dưới bầu trời xám xịt vô biên vô tận này.
Chín tầng trời sập rầm xuống, Thông Thiên cắn răng liều chết, đằng sau là hơn vạn quân Tần, hơi lùi chút thôi là kiếm khí Hiên Viên sẽ lập tức quét tới như dời non lấp biển, đồ sát toàn bộ mấy vạn phàm nhân.
Hạo Nhiên đã mất lý trí, trên bầu trời kiếm tựa mưa bay rơi xuống dầy đặc!
Thiên đình chấn động, một luồng kim quang xuất phát từ phương xa quấn lấy trường kiếm trong tay Hạo Nhiên, lực hút lại mạnh mẽ đoạt về!
Bầu trời bị xé thủng một lỗ khổng lồ đen nhánh, dòng chảy thời gian tàn phá trong lỗ đen.
Xi Vưu kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này Thông Thiên cắn răng hét lớn.
“Triệt kiếm_____!”
Hiên Viên kiếm khẽ gầm thét, thân kiếm run rẩy, vết nứt được vá từ máu cô đọng của Tam Thanh lại chầm chậm rách ra, ở sâu trong thiên đình, vị thần đang nắm sợi tơ giũ mạnh tay, dẫn dắt toàn thân Bạch Khởi, bốn món thần khí đồng thời bùng nổ hào quang sáng rực, ánh gương bao phủ lấy tượng thần Hiên Viên chứa Thiên hồn Xi Vưu, năm dây đàn Phục Hi ngân vang!
Thần Nông đỉnh tỏa ra một quầng sáng xanh, Không Động ấn nâng vạn đạo lưu quang lao vào giữa chiến trường.
Đạo bào trên người Thông Thiên rách nát tả tơi, mộc kiếm trong tay đã sớm vỡ thành bụi, làn da trần tổn thương ngang dọc dưới kiếm phong, tóe máu. Lúc này Thông Thiên tay không nắm Hiên Viên kiếm, da thịt từ đầu ngón tay bắt đầu dập vỡ từng chút, máu nhỏ giọt bay theo gió.
Thân thể kim cương của thánh nhân cư nhiên không thể chống chịu nổi lợi kiếm vô song thuở khai thiên lập địa này!
Xi Vưu rống giận: “Linh Bảo Thiên Tôn! Nhường đường! Năm món thần khí Đánh mất đã hiện thế, đây là ý nguyện của Thủy thần_____!”
Tay trái Thông Thiên nắm chặt Hiên Viên kiếm, cánh tay nọ đã hóa thành xương trắng, tay phải đưa xéo ra, lòng bàn tay mở rộng.
Không Động ấn rơi vào lòng bàn tay.
Thông Thiên nhếch khóe miệng, khiêu khích cười nhạo: “Cút sạch cả nhà Thủy thần ngươi đi_____!”
Kế tiếp ném thần khí_____khối ngọc nện mạnh lên đầu tượng Hiên Viên.
Tượng đá chứa hồn phách Xi Vưu rốt cuộc chịu không nổi chấn động, triệt để tan tành dưới một kích sau cùng của Không Động ấn.
Xi Vưu ngưỡng thiên thét dài, Hiên Viên kiếm rời tay, được Thông Thiên vững vàng bắt lấy, đá cát hóa thành bụi lấp kín trời, bị bão lốc quay cuồng cuốn sạch chẳng còn gì.
Trong cát bụi hiện ra một thân ảnh.
Thông Thiên nghi hoặc: “Đây là…ai?” Kế tiếp sức cùng lực kiệt, cầm chặt Hiên Viên kiếm từ trên cao trút đầu ngã xuống.
Khói bụi đen kịt từ phương xa thổi tới, đâm thẳng lên mình người nọ, sau đó chẳng hề quay đầu mà tiến vào huyền môn.
“Nguy rồi!”
Thái Thượng Lão Quân lơ lửng giữa cụm mây kinh hãi mở choàng mắt, cuống quýt phất tay áo ném ra một vật.
Sơn hà xã tắc đồ rách nát nhẹ nhàng bay tới, bao phủ chiến trường Thủ Dương sơn.
Ngoài Kế thành:
Hạo Nhiên đã dần dần sử dụng sạch khí lực toàn thân, thứ cuối cùng mà đôi mắt mê ly trông thấy chính là một chưởng ngay mặt của Văn Trọng.
Xung quanh tức khắc tối đen.
“Về đi, hậu thế là chuyện của ngươi, đời này giao cho chúng ta” Giọng nói băng lãnh của Văn Trọng vang vọng bên tai Hạo Nhiên.
Hạo Nhiên từ trong bóng tối tỉnh lại, trước mặt là một luồng sáng chói mắt.
Hạo Nhiên nằm nghiêng trên mặt đất, năm ngón tay siết chặt, cầm chuôi Hiên Viên kiếm, trước mặt là năm món thần khí rơi lả tả.
“Kết thúc rồi?” Hạo Nhiên đau đầu dữ dội, ngồi dậy, ngơ ngác nhìn năm món thần khí tỏa sáng các sắc màu khác nhau: “Sư phụ đâu? Cơ Đan đâu?”
“Trở về đi, chiến tranh nơi này đã kết thúc rồi, những việc còn lại giao hết cho ngươi”
Giọng nam tử vang vọng sâu trong đêm tối, dường như hết sức quen thuộc, nhưng Hạo Nhiên không nhớ đã từng nghe ở đâu.
“Vậy cục diện rối rắm ở đó để ai thu dọn?”
“Ta” Giọng điệu chứa tiếu ý kia nói.
“Ngươi là ai?”
“Tiến lên phía trước, Hạo Nhiên. Đừng lo lắng cho Linh Bảo Thiên Tôn, ngươi cần phải lập tức trở về, Đông Hoàng bên kia không còn chống chịu được lâu nữa” Giọng đó nói.
Hạo Nhiên nhớ tới sứ mệnh của mình, y lảo đảo cất bước đầu tiên, năm món thần khí bay lơ lửng sát theo y, chậm rãi di chuyển.
Hạo Nhiên dừng bước trước quang môn, đột nhiên nói: “Ta còn có chuyện phải làm, hiện không thể đi được”
Giọng nói kia ẩn chứa chút uy nghiêm, bảo: “Quân thượng, ngươi gánh vác thiên mệnh, nếu cứ tiếp tục không đoạt lại thế chủ động…”
“Trận Trác Lộc năm đó, kỳ thực là Xi Vưu cứu ta” Hạo Nhiên xoay người qua, rốt cuộc y cũng nhớ ra chủ nhân của giọng nói này.
“Tại sao ngài ném Hiên Viên kiếm vào huyền môn, nhưng trước đó lại không cho ta biết?”
“Rõ ràng ngài có thể cùng giao Hiên Viên kiếm cho ta, còn nữa…Ân oán giữa ngài và Xi Vưu là sao? Ông ta muốn thu thập cầm đỉnh ấn gương thạch để làm gì?” Hạo Nhiên tức giận nói: “Tử Tân là thần khí bản mệnh của ngài, cớ sao lại bị Xi Vưu ma hóa? Nói cho ta, Cơ Hiên Viên!”
Hạo Nhiên quát ra tên Hiên Viên thị, bốn bề tức khắc sáng lên.
“Sư phụ!” Hình ảnh đầu tiên Hạo Nhiên trông thấy lại là Thông Thiên giáo chủ mỏi mệt dựa vào bên cột.
Thông Thiên cười dài nói: “Ta đã bảo y sẽ không đi mà, cục cưng chưa từ biệt sư phụ, sao có thể đi được?”
Hoàng Đế hết cách, nói: “Hiện giờ đại sự cấp bách như lửa xém lông mày, hai sư đồ ngươi còn ở đây lộn xộn”
Thông Thiên nhướng mày, mỉa mai: “Không sao đâu, lão Đông Hoàng sống dai kia còn có thể chống đỡ thêm một hồi nữa…”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười: “Người thắng rồi à? Sư phụ?”
Thông Thiên hờ hững nói: “Ngồi đi, đồ nhi. Sư huynh ngươi đi làm vài chuyện lặt vặt rồi, ngươi hãy nghe Cơ Hiên Viên nói trước, rồi hẳn quyết định”
“Đông Hoàng chuông, xin ngươi qua đây” Hoàng Đế nói.
Hạo Nhiên không tín nhiệm mà quan sát Nhân hoàng, đây hãy là lần đầu y nói chuyện với vị vạn vương chi vương này, nhưng suy cho cùng Hạo Nhiên cũng không phải nhân loại, nên lòng kính sợ đối với ông ta vẫn không mạnh mẽ bằng phàm nhân.
Cho dù như thế, nhưng khí thế đế vương bất nộ tự uy toát ra từ trên người Hoàng Đế vẫn khiến y khuất phục.
“Đông Hoàng chuông, xưa kia không nói rõ hết nguyên do sự việc cho ngươi biết, vô cùng xin lỗi” Hoàng Đế ôn hòa nói, trong mắt lại lộ tiếu ý ranh mãnh.
Hạo Nhiên: “Vậy hiện giờ có thể nói cho ta nghe không?”
Hạo Nhiên ngắm nhìn diện mạo Hoàng Đế, chỉ cảm thấy quen thuộc không nói nên lời.
Hiên Viên thị vẫn giữ hình thái phàm nhân, gương mặt Nhân hoàng anh tuấn không thể tả, khôi giáp kim đồng trên người càng vĩ ngạn phi phàm, nhưng thần thái và cử chỉ vụn vặt khi nháy mắt kia, lại cực kỳ giống một người nào đó…
Hạo Nhiên không khỏi nắm chặt Hiên Viên kiếm.