Hạo Nhiên co gối tựa trước cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong vườn, tháng tư cỏ xanh mơn mởn, diều hâu chao lượn, trăm hoa đua nở.
Hạo Nhiên nói: “Lúc Tử Tân chạm mặt Phục Hi cầm đã nói với ngươi những gì?”
Bạch Khởi ngồi dưới mái hiên, lười biếng lau mặt, sau đó nói: “Ngươi tự đi hỏi hắn chẳng phải sẽ rõ sao?”
Hạo Nhiên trầm ngâm chốc lát: “Vốn nghĩ rằng không có tiên đạo đầy trời cản trở, chuyến đi này hẳn phải rất thuận lợi mới đúng, hiện xem ra, cư nhiên còn đau đầu hơn đợt về Ân Thương dạo trước”
“Ta xem xem” Bạch Khởi tiếp lấy gương Côn Lôn vỡ vụn và Phục Hi cầm đứt hết năm dây.
Bạch Khởi trầm ngâm nửa ngày, rồi cầm kiếm cắt lên cánh tay.
Hạo Nhiên biến sắc: “Làm gì vậy!” Vội tiến lên đoạt lấy kiếm.
Bạch Khởi đem máu bôi lên chiếc gương và cây đàn bị hỏng kia, nhìn một hồi, rồi đờ đẫn nói: “Không có tác dụng?”
Hạo Nhiên dở khóc dở cười, trị thương cho hắn, nói: “Đừng càn quấy”
Bạch Khởi khẽ hất cằm: “Người tới rồi kìa, ngươi tính sao?”
Khi Hạo Nhiên quay đầu qua thì thấy Hiên Viên Tử Tân đứng trong vườn, một thân võ phục đen nhánh chẳng mảy may che giấu tư thế đế vương anh lãng trên gương mặt hắn.
“Chung Hạo Nhiên” Tử Tân ngăn cản Hạo Nhiên đang định vào phòng: “Cô có chuyện muốn nói với ngươi”
Bạch Khởi lẳng lặng ngồi dưới hành lang, bên trong phòng truyền ra tiếng đối đáp của Hạo Nhiên và Tử Tân.
“Đừng cáu kỉnh nữa, Hạo Nhiên” Tử Tân dịu dàng cười nói: “Mấy hôm nay Cô ăn không ngon, ngủ không yên, giờ nhận lỗi với ngươi, tha cho Cô một lần đi”
Hạo Nhiên thở ra, hơi ngẩng đầu lên nói: “Ân Thụ Đức, ta tới đây để tìm thần khí, chứ không phải tới để nói chuyện yêu đương”
Hạo Nhiên nhìn thẳng vào hai mắt Tử Tân: “Ta tưởng rằng ngươi đã sớm biết rồi”
Tử Tân hơi trầm ngâm nói: “Cô muốn tìm một biện pháp lưỡng toàn”
Tử Tân thuật lại lời của Xi Vưu cho Hạo Nhiên nghe, Hạo Nhiên bật cười: “Ngươi…thông minh một đời bỗng chốc hồ đồ, lời tà thần nói cũng tin được?”
Tử Tân không đáp, chỉ im lặng nhìn Hạo Nhiên, thật lâu sau lên tiếng: “Nếu đã như vậy, Cô và ngươi chia nhau hành sự, thế nào? Lập ước hẹn ba năm, ai nấy tự rời Hàm Dương, xem xem ai tìm đủ Thần Nông đỉnh, Không Động ấn và Nữ Oa thạch trước”
Lời Tử Tân nhất thời khiến Hạo Nhiên không kịp trở tay, cả nửa ngày cũng chưa thể hồi thần, Tử Tân lại nói: “Bạch Khởi lão đệ có thể làm chứng…Bạch Khởi!”
Bạch Khởi tiện tay nhặt gương và đàn vội vã bỏ chạy: “Đừng lôi ta xuống nước”
Tử Tân cũng chẳng thèm quản Bạch Khởi, nói: “Nếu Cô có được thạch ấn đỉnh trước, ngươi phải làm theo lời Cô phân phó. Năm đó trận chiếc Trác Lộc ai đúng ai sai, Đông Hoàng Thái Nhất là trung hay là gian, Cô nhất định sẽ tra xét rõ ràng”
Hạo Nhiên: “Chúng ta phải…tách ra?”
Hạo Nhiên vô ý thức đưa tay ra sờ soạng trong không khí, mờ mịt nói: “Tử Tân, chúng ta phải tách ra sao?”
Tử Tân nhìn Hạo Nhiên chốc lát, chợt bật cười, nói: “Hửm, hóa ra ngươi không rời Cô được, thế thì thôi vậy”
Hạo Nhiên rốt cuộc cũng ý thức được mình bị lừa, Tử Tân ha ha cười to, nắm tay Hạo Nhiên, kéo y vào trong ngực mình ôm siết lấy, cười nói: “Năm đó ngốc như vậy, hôm nay cũng ngốc y như thế”
Hạo Nhiên đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi giãy ra: “Giờ ngươi muốn thế nào?”
Tử Tân mỉm cười ngắm nhìn Hạo Nhiên chốc lát, lòng bàn tay xoa nhẹ lên má Hạo Nhiên, kề sát tới hôn.
Lúc môi hai người khẽ chạm vào nhau, Hiên Viên kiếm tỏa kim quang, hóa về nguyên hình.
Hiên Viên kiếm cười nói: “Vài ngày trước ta có lệnh Chính nhi tìm một người, ngươi hãy đến tiền điện đi, không chừng chuyện này sẽ có tiến triển”
Hạo Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười kêu “Aiz” một tiếng, vớ Hiên Viên kiếm đang chầm chậm rơi xuống vác lên lưng, xoay người đi tới tiền điện.
Bạch Khởi chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, ôm Phục Hi cầm và gương Côn Lôn trong ngực, ánh mắt tan rã, ngã trái ngã phải đi qua ngự hoa viên, nheo hai mắt, thấy Hồ Hỉ Mị đang ngồi trong vườn trồng hoa, bèn lười biếng đem đàn và gương đặt sang một bên, vén tay áo nói: “Đang nói chuyện với đám hoa hả?”
Hỉ Mị nhao nhao nói: “Đúng nha_____” Đoạn bắt đầu giới thiệu cho Bạch Khởi nghe về tên của các loại kỳ hoa tiên thảo.
Bạch Khởi nghe mụ mị hết cả đầu, gật gù lia lịa, Hỉ Mị cười dài nói: “Hoa này có thể cứu được không ít người đấy!”
Bạch Khởi lý giải: “Ờ, ta chỉ biết giết người, không biết cứu người”
Chân mày Hỉ Mị lập tức nhíu chặt.
Bạch Khởi dùng bộ não không tốt mấy của mình phán đoán ra một sự việc: Hỉ Mị không vừa mắt mình. Bèn phủi tay áo đứng dậy, tiếp tục mang ánh mắt rã rời dạo chơi trong ngự hoa viên.
Bạch Khởi đi một hồi, chực nhớ tới đám thần khí bỏ dưới đất, vì thế xoay người lại tìm, nhưng thần khí không còn nữa.
Thần khí mất tiêu rồi!!!
Sấm sét giữa trời quang.
Lúc này, mọi người đang ngồi nghiêm chỉnh trong điện Trữ quân, một đợt thẩm vấn có trọng lượng nhất từ trước tới nay bắt đầu.
Chu Cơ dựa lên nhuyễn tháp búng ngón tay xanh mướt, Doanh Chính ngồi ven tháp, Hạo Nhiên ngồi ở chủ vị, tay trái kéo đốt ngón tay phải, làm phát ra tiếng vang khe khẽ, trước án gác nghiêng nghiêng một thanh đại kiếm.
Vương Tiễn dẫn một người tới, người nọ mặc trường bào bạch sắc, đầu đội tử vũ thanh quan, vươn người đứng thẳng, mặt như khiết ngọc, môi như điểm son, nhanh nhẹn vào điện, cúi người nói: “Thảo dân tham kiến Trữ quân.”
Chu Cơ lười biếng nói: “Phương sĩ*? Chính nhi kêu mẫu hậu tới gặp một phương sĩ làm gì?” [*xưa gọi những người cầu tiên học đạo]
Doanh Chính đang định đáp lời, nhưng Hạo Nhiên đã cười nói: “Thần côn ở đâu ra thế? Do Trâu sư giới thiệu tiến cung à?”
Hiên Viên kiếm trầm giọng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Phương sĩ nọ hít vào một hơi lãnh khí, khó có thể tin mà nhìn sang thanh kiếm bản to trước án, cả nửa ngày cũng thốt không nên lời, thật lâu sau đáp: “Tiểu nhân Từ Phúc, nhân sĩ Không Động”
Hạo Nhiên và Chu Cơ không hẹn mà cùng nhướng mày, một phàm nhân thấy binh khí biết nói chuyện mà không kinh hoảng thất thố, trái lại bình bĩnh ứng đáp, vốn là một chuyện không dễ dàng gì, Hạo Nhiên bèn mở miệng hỏi: “Tam sơn ngũ nhạc, ngươi tòng sư nhà nào?”
Từ Phúc mỉm cười đáp lời Hạo Nhiên: “Hồi Thái phó, thảo dân chưa từng bái sư, lúc nhỏ được một vị tiên nhân trong núi chỉ điểm, sau xuất sơn vân du tứ phương, tu tập thuật Hỗn nguyên trường sinh”
Doanh Chính nói với Chu Cơ: “Hài nhi được Trâu sư chỉ điểm, biết phía đông nam có kỳ nhân này, bèn tìm hắn về để hỏi thuật trường sinh, mong có thể luyện được đan dược giữ mãi thanh xuân hiến cho mẫu hậu”
Chu Cơ thờ ơ nói: “Tiểu tử bao tuổi, sư phụ là nam tiên hay nữ tiên, dáng dấp thế nào?”
Hạo Nhiên khụ một tiếng, nhắc nhở Chu Cơ chú ý ngôn từ, Từ Phúc cúi người đáp: “Sư phụ là nam tiên, người cao tám xích, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch…”
Chu Cơ bật cười: “Hai chữ sư phụ này tự mình kêu chơi thôi, hay đã hành lễ bái sư rồi mới kêu?”
Tử Phúc lạnh nhạt đáp: “Một ngày làm thầy, suốt đời làm cha” Ngụ ý chính là không có thu đồ đệ bừa bãi, vị tiên nhân kia chỉ chỉ điểm vài chiêu rồi rời đi.
Hạo Nhiên tràn đầy nghi hoặc đánh giá Từ Phúc, nhưng Doanh Chính nghe không hiểu lời đối đáp của Hạo Nhiên và Chu Cơ, chỉ hỏi: “Hỗn nguyên trường sinh thuật mà ngươi nói phải luyện thế nào?”
Từ Phúc đáp: “Tiên sư truyền cho một phương thuốc, tên gọi Hỗn nguyên trường sinh đan, luyện chế thuốc này rất hao tâm tốn sức, dược liệu tuy hết sức hiếm lạ, nhưng tìm trong nhân gian vẫn thấy, chỉ có một vị thuốc…tên là Thận yêu huyết, cần phải lấy ba nghìn đồng nam đồng nữ làm chất dẫn, lái thuyền ra biển tìm thận yêu, lấy tinh huyết của nó hòa hợp cùng mới có thể luyện thành”
Nhất thời mọi người trong điện trầm mặc không lên tiếng, ai nấy đều có tính toán riêng, lát sau Hạo Nhiên mở miệng: “Trâu sư bảo ngươi tìm hắn tới, vậy mời Trâu sư tới hỏi thử chứ?”
Chu Cơ nói: “Đừng trông chờ vào lão ta, đầu óc lão đó chẳng biết làm sao, khi thì mê khi thì tỉnh, xem sao đoán mệnh lúc linh lúc không, mấy hôm trước đánh mạt chược ra sao cũng quên sạch…”
Hạo Nhiên phát hiện dị thường, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu bảo theo người này có thể tìm được Nữ Oa thạch, vậy cứ thế đi, ta và Tử Tân theo là được”
Hiên Viên kiếm nói: “Thiên mệnh trước giờ thường không chuẩn, tùy cơ duyên thôi, thu hoạch được gì cũng chưa biết chắc”
Chu Cơ: “Sai người đóng một chiếc thuyền lớn, kêu Từ Phúc dắt đi”
Hạo Nhiên quan sát Từ Phúc chốc lát, trêu ghẹo: “Ngoại trừ hái thuốc luyện đan, ngươi còn học được tiên thuật gì?”
Từ Phúc liếm liếm môi, giống như không hài lòng với câu hỏi của Hạo Nhiên lắm, ánh mắt không nhìn Hạo Nhiên, mà dừng lại trên mặt Chu Cơ, đánh giá hồi lâu rồi đáp: “Biết bắt yêu”
Hạo Nhiên và Chu Cơ lập tức cười muốn rút gân, Hiên Viên kiếm nói: “Biết bắt yêu? Bắt một con xem thử coi”
Từ Phúc rũ mắt, liếc xuống nền gạch, chậm rãi nói: “Thảo dân không dám, sợ xúc phạm đến thái hậu nương nương”
Hiên Viên kiếm mỉm cười nói “Cứ bắt đi, bằng không bảo Cô tin tưởng ngươi thế nào?”
Hạo Nhiên: “Thôi, bệnh hôn quân lại phát tác à?”
Từ Phúc lắc lắc đầu, mỉa mai: “Nước có yêu nghiệt, xã tắc thương vong”
Doanh Chính vừa nghe đột nhiên biến sắc, phẫn nộ quát: “Gan to thật! Lôi ra ngoài chém!”
“Khoan” Hạo Nhiên nói: “Nếu ngươi đã nói thế, vậy cứ bắt đi”
Từ Phúc trầm mặc giũ bào tụ, tay trái cầm một thanh kiếm gỗ đào, kế tiếp thả tay buông chuôi kiếm, thanh kiếm gỗ đào bay bổng giữa không trung. Doanh Chính lập tức nhíu mày: “Ngươi cũng biết ngự kiếm?”
Từ Phúc gật gật đầu, ngón tay bấm kiếm quyết, kế tiếp bỗng nhiên chỉ lên đỉnh điện, thanh kiếm gỗ đào kia nhận được hiệu lệnh bèn bay vút lên cao, không ngừng rung vù vù, một chia làm ba, ba chia mười, nháy mắt hóa thành tầng tầng hư ảnh, vô số kiếm hình vờn quanh kiếm chỉ của Từ Phúc, Chu Cơ và Hạo Nhiên trăm triệu không ngờ rằng thuật ngự kiếm một kẻ phàm nhân lại có khí thế nhường này, đều không ngừng kinh hô.
Chu Cơ nói: “Nhất kiếm hóa vạn kiếm, là chiêu thức của Ngọc Đỉnh?”
Từ Phúc khép chặt hai mắt, bào tụ không gió tự phồng, hơi ngẩng đầu lên, mở mắt ra một khe nhỏ, lẩm bẩm: “Tru thiên diệt địa, thập tuyệt thiên hạ, yêu linh huyết sinh, nguyên hồn ách khởi…”
Hạo Nhiên hít vào một hơi lãnh khí, nói: “Không phải Ngọc Đỉnh…Đây là…”
Hạo Nhiên đưa mắt nhìn mười mấy thanh kiếm gỗ đào như lốc xoáy kia, chỉ chờ đợi tiếng quát cuối cùng của Từ Phúc, nếu đoán không sai, Từ Phúc hét ra tên ai, thì kiếm trận sẽ vọt thẳng về phía người đó!
Khắp thiên địa chỉ có một loại đại trận ngự kiếm là quát ra tên ai, thì sẽ lấy tính mạng kẻ đó ngoài ngàn dặm, đó chính là…Tru tiên kiếm trận!
Từ Phúc chợt mở to mắt, quát: “Yêu nghiệt!”
Hạo Nhiên thất thanh nói: “Ngươi học được kiếm pháp này từ chỗ nào?!”
Tức khắc hư kiếm đồng loạt xoay đầu lao thẳng về phía Chu Cơ.
Doanh Chính sững sờ.
Hạo Nhiên hít vào một hơi, đang muốn ngân chuông phá kiếm trận thì thấy Bạch Khởi kéo Hồ Hỉ Mị hớt ha hớt hải từ ngoài điện chạy ra, gọi: “Hạo Nhiên_____!”
Mười mấy bóng kiếm kia lượn một vòng trước án, trong nháy mắt điện quang hỏa thạch chuyển hướng phóng ào ào về phía Hỉ Mị!
Hồ Hỉ Mị sợ đến độ thét một tiếng chói tai, trốn sau lưng Bạch Khởi, Bạch Khởi lập tức giơ hai tay thần tốc hoặc đánh hoặc bẻ, tiếng ầm ầm vang vọng không dứt, quét sạch đám kiếm gỗ đào kia.
“Phương thuật sĩ?” Gương mặt Bạch Khởi do dự bất định, nhìn sang Từ Phúc, nửa ngày sau mới chậm rãi nói với Hạo Nhiên:
“Hạo Nhiên, ta gây họa rồi, mới nãy ta làm mất Phục Hi cầm và gương Côn Lôn rồi”